Người dân trong thôn nhỏ đều dậy rất sớm, mới sáu giờ, bên ngoài đã ồn ào với đủ loại âm thanh của công việc đồng áng.
    
Cả một đêm tên Chu Thực đều ngáy rất to, Thời Mộ lại lạ giường vì thế tính đến giờ cô mới ngủ được hơn ba tiếng. Cô lật người dậy , kéo tấm chăn mỏng ra, đang ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó .
  


  " Cậu nên đi ngủ một lát hoặc ăn chút gì đó đi. "
  


  " Thời Mộ đâu?"


" Cậu ấy nằm bên trong."
 
   "Ừm."
    
Tiếng bước chân đến gần, Thời Mộ giật mình híp mắt lại.
  


  Đột nhiên, chăn trên đầu bị lật ra , bàn tay lạnh lẽo của đối phương nhéo nhéo chiếc cổ mảnh mai của cô, công kích bất ngờ khiến Thời Mộ mở to hai mắt.
  
  Khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, ánh mắt âm trầm , đôi môi xinh đẹp mím chặt thành một đường thẳng, Thời Mộ thấy trong mắt cậu hình như có tia lửa.
    
Cậu ta rất tức giận.
  
  Thời Mộ hoảng hốt.
   
 “Ở đây có thoải mái không?” Mặc dù Phó Vân Thâm rất muốn siết chặt nhưng khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô, hai tay cậu lập tức buông lỏng.
   
 Đang nói, Chu Thực đang nằm bên cạnh gác đôi chân hôi hám của cậu ta qua , Phó Vân Thâm lập tức hất văng đi, trực tiếp đập cặp sách lên vai cậu ta.
   
 Thời Mộ lo lắng ngồi dậy lùi lại vài cm, cuộn mình đề phòng.
    
Cậu cởi giày trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Thời Mộ, khẽ nhắm mắt lại.


 Thời Mộ nuốt nước miếng ừng ực, cái giường rất nhỏ, hai người lại đều cao lớn nên khi Phó Vân Thâm nằm vào thì không gian trở nên vô cùng chật chội. Cảm giác được cả người lạnh thấu xương, Thời Mộ run rẩy trùm chăn nhảy ra khỏi giường, trốn ra ngoài .
   
 Thật quá đáng sợ, cứ tưởng trốn ở chỗ Hạ Hàng Nhất là có thể yên tâm rồi nhưng không ngờ... Haizz cô vẫn còn rất ngây thơ.
    
Vốn Thời Mộ đang buồn ngủ nhưng vừa bị Phó Vân Thâm làm cho sợ hãi nên bây giờ cô đã hoàn toàn thanh tỉnh.  Thở dài một hơi, Thời Mộ đi đến bể nước trong sân rửa mặt.
  
  “Cậu không ngủ nữa hả?” Hạ Hàng Nhất vừa chặt củi xong, đang di chuyển chiếc ghế đẩu nhỏ sang nhà bếp, chuẩn bị nhóm lửa đun nước.
  
  “Không ngủ nữa.” Thời Mộ lắc đầu, “Tôi có thể giúp gì cho cậu không?
  
  Hạ Hàng Nhất từ ​​chối không chút nghĩ ngợi: "Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần làm gì cả ."
  
  “Ồ.” Thời Mộ nhìn xung quanh, cái sân này đã cũ, mái ngói của căn nhà này đã bị gió mưa làm hỏng, nhưng có thể thấy thỉnh thoảng có người lên sửa. Cô thu tầm mắt lại, trầm giọng nói: "Sao cậu không nói cho tôi biết Phó Vân Thâm cũng đến ?"
   
 Nhóm lửa lên , Hạ Hàng Nhất đậy cái nồi , vẻ mặt vô tội: "Cậu ấy không cho tôi nói."
   
 “... Fuck.” Phó Vân Thâm thật là quá  chó!
   
 Hạ Hàng liếc nhìn cô: "Hai người cãi nhau?"
    
Thời Mộ buồn bực, vò vò mái tóc mình: "Không cãi nhau, chỉ là..."



   Chẳng lẽ nói Phó Vân Thâm tỏ tình với cô ?


    Thời Mộ cắn chặt môi, kìm lại lời nói: "Không có chuyện gì."
    
Hai người đang nói chuyện thì bà của Hạ Hàng Nhất chống gậy bước ra, chân của bà lão run lên như sắp ngã, Thời Mộ vội vàng đứng dậy đỡ bà xuống.
   
 Bà lão nheo mắt, cẩn thận nhìn Thời Mộ, nói: " Con gái , con thật xinh đẹp ."
  
  Hạ Hàng Nhất rửa tay, đỡ bà lão ngồi xuống ghế đan bằng liễu gai, bên tai bà nói: "Đây là Thời Mộ mà con đã từng nhắc với bà rồi đó. Cậu ấy không phải là con gái, cậu ấy là con trai. Con không nói dối bà đúng không, Thời Mộ rất đẹp ."
    
Thời Mộ liếc nhìn bà lão, nhẹ nhàng rút tay về.
   
 Bà Hạ năm nay 85 tuổi, có chút bệnh tai, nhưng hai mắt lại đặc biệt tinh tường, không khỏi lắc đầu: " Đây là con gái, mắt bà còn chưa có mù đâu."
  
  Thời Mộ siết chặt tay, vội nói;" Bà ơi , con là con trai."
  
  “Ôi, thật đẹp quá.” Bà lão như không nghe thấy lời của Thời Mộ, hai tay sờ sờ mặt của cô .
   
 Thời Mộ cảm nhận được bà lão thích mình nên cũng không né tránh.
   
 Sau khi sờ sờ đủ rồi, bà lão thu tay về, cười nói với Hạ Hàng Nhất:" So với Tú Nhi lúc còn trẻ còn xinh đẹp hơn ."
   
 Tú Nhi là mẹ của Hạ Hàng Nhất , mặc dù có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho con trai bà nhưng bà lại thích mẹ Hạ Hàng Nhất nhất bởi vì mẹ cậu ta đẹp mắt nhất, làng trên xóm dưới đều không ai đẹp bằng. Bà luôn cảm thấy mẹ cậu ta đồng ý gả cho con trai bà là một điều vô cùng may mắn.


    "Có đối tượng không?"
   
 Hạ Hàng Nhất đưa trà nóng đã pha vào tay bà nội, vẻ mặt bất lực: "Bà nội , Thời Mộ vẫn còn là học sinh. Bà hỏi chuyện này không phải làm khó cậu ấy sao?  Hình như sáng nay bà có hẹn với bà Lý phải không? Để lát nữa cháu đưa bà đi. "
 
   Bà cụ nhìn Thời Mộ, "Trong tủ của bà có quần áo, vốn dĩ là may cho Tú Nhi, nhưng hơi chật. Bà sẽ mang đến cho cháu mặc nhé."
  
  Hạ Hàng Nhất đỡ bà cụ đi ra ngoài: "Bà ơi, bà có chút nhầm lẫn rồi ... Thời Mộ là con trai, không thể mặc quần áo con gái. Bây giờ cháu sẽ đưa bà đến gặp bà Lý , lát nữa cháu sẽ đón bà về nhé."
    
Sau khi tiễn bà lão đi, Hạ Hàng Nhất xấu hổ nhìn Thời Mộ, " Bà nội của tôi có chút lẫn , cậu đừng để ý."
    
Thời Mộ hình như bị mắc chứng tinh hoàn ẩn, cậu ấy vốn đã đủ tự ti rồi ,  bây giờ bà nội còn nói cậu ấy là con gái, chắc hẳn trong lòng cậu ấy sẽ không thoải mái .
    
Nghĩ đến đó, Hạ Hàng Nhất liếc nhìn giữa hai chân cô.
   
 Tầm mắt Thời Mộ lướt qua cậu ta một chút, bình tĩnh nói: "Không sao, tôi không ngại."


Vừa dứt lời,  Thời Mộ thấy ánh mắt Hạ Hàng Nhất rơi xuống phía sau lưng cô, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cô quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt u ám của Phó Vân Thâm.
   
 Thân thể Thời Mộ đông cứng lại, đến thở mạnh cũng không dám.
   


 “Đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Cậu nói, vẻ mặt bình thản.
  
  Thời Mộ lắc đầu liên tục, vội vàng lùi ra xa khỏi Phó Vân Thâm một bước: "Tôi, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói."
  
  Phó Vân Thâm không cho cô cơ hội từ chối, kéo mạng Thời Mộ đi ra ngoài.
   


Sức lực thiếu niên mạnh mẽ , dù Thời Mộ cố tránh như thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay cậu. Hai người lôi lôi kéo kéo đi trên đường,  người già trong làng đi ngang qua tò mò nhìn hai bọn họ , mấy cụ già ngồi ở cửa cắn hạt dưa cũng nhìn họ bằng ánh mắt mập mờ.
   
Mặt Thời Mộ đỏ bừng, "Phó Vân Thâm, buông ra, nhiều người nhìn như vậy ."
 
   Phó Vân Thâm không dừng lại, lôi kéo cô đi vào bên trong rừng cây: "Vậy chúng ta đi nơi nào không có người."
  
  Cô giãy dụa ,mệt mỏi thở hổn hển đi theo bước chân gấp gáp của thiếu niên: "Cậu, cậu buông tay trước đi đã, tôi không đi được nữa."
   
Phó Vân Thâm nghi ngờ liếc nhìn cô, sau đó mới chậm rãi buông ra.  Nhân cơ hội này, Thời Mộ lập tức chạy.  Phó Vân Thâm như đoán được ý đồ của cô, chặn Thời Mộ lại , hừ lạnh : "Cậu định chạy đi đâu ?"


    Thời Mộ giật mình, xoay người tiếp tục chạy.
   
Sắc mặt Phó Vân Thâm tối sầm, quát: "Cậu đứng lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu ."
    
Thời Mộ không dám quay đầu lại, vừa chạy vừa mắng: "Không nghe, không nghe, vương bát niệm kinh * !"


(* bản gốc là 王八念经 : dịch nghĩa là Không nghe, không nghe bài tụng thứ tám, nghĩa mở rộng của từ này là để diễn tả khi bạn không đồng ý với quan điểm của ai đó , bạn tỏ thái độ không chịu nghe, không muốn nghe, muốn người đó nhắc lại. Từ này gắn liền với biểu tượng chú vịt che tai, và hình ảnh chú vịt che tai này trở thành một trong những biểu tượng cảm xúc được sử dụng phổ biến nhất hiện nay. Mình sẽ để ảnh ở trên nhé ... Tự dưng nhớ đến có một trend cài ảnh đại diện trên facebook là con vịt này mà mình k hỉu vì sao lại phải đặt ảnh này, ai biết thì phổ cập cho mình với ạ 😓)


     "... Cậu quay lại đây ."
    
Thời Mộ che lỗ tai: "Không nhìn, không nhìn gà trống đẻ trứng *!"


    "..."


(* Nguyên văn là 不看不看!公鸡下蛋!: đại ý là không nhìn thấy gì hết, không có cái gì cả ... Mị nghĩ có thể hiểu chị nhà kêu như vầy nè : Tôi không nghe gì cả, tôi không nhìn thấy gì sất... 🤣)


    "Cậu còn không dừng lại thì sẽ bị đâm vào cây đấy ."
    
Rầm...
    
Đúng lúc cậu vừa nói xong những lời này,  đầu Thời Mộ đập ngay vào thân cây, va chạm dữ dội khiến cô lắc lư lùi lại mấy bước, chóng mặt, mềm nhũn người, ngã vào trong lòng của Phó Vân Thâm.
  
  Hai tay thiếu niên ôm lấy bả vai của cô, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: " Người bình thường thì nước chiếm 2/3 cơ thể."
   
 Thời Mộ thở hổn hển.
    
Hai mắt cô dần đen lại, tựa vào trong ngực Phó Vân Thâm, môi run lên: "Thì sao?"
    
Phó Vân Thâm lạnh lùng nói: "Còn cậu thì trong não,  nước chiếm mất 2/3."
  
  "... Não của cậu mới úng nước."
  
  Thời Mộ chậm rãi đẩy Phó Vân Thâm ra, chạm tay lên trán đau đến nhe răng.
    
Cô ngồi xổm dựa vào thân cây,  đến khi hoa mắt biến mất, cô ngẩng đầu lên, ánh nắng lốm đốm rơi trên người cậu , càng khiến cặp lông mày kia thêm phần xinh đẹp.
   
 Thời Mộ liếm đôi môi khô khốc, "Được rồi, tôi nói thẳng, tôi chỉ coi cậu là huynh đệ, cậu không thể đem tôi làm vợ cậu được , cậu mau chóng thu lại ý nghĩ xấu xa kia đi, nói với tôi những điều trước đó đều là trò đùa thì tôi mới đồng ý cùng cậu trở về, cũng không tránh cậu nữa ."
   


Cậu cụp mắt xuống, ánh mắt sáng rực : "Nếu không thì sao."
  
  Nếu không...
   
 Cô cũng không thể làm gì cả !!!
   


 Phó Vân Thâm ngồi xổm xuống trước mặt cô, mím môi nói rõ ràng từng chữ: "Thời Mộ, tôi đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định nói cho cậu biết điều này. Đây không phải nói đùa, tôi thực sự thích cậu, muốn ở bên cậu cả đời . "
   
 Thời Mộ nắm chặt lấy tóc cậu, buồn cười mà bất lực: "Anh trai à, anh năm nay mới 17 tuổi, anh biết tuổi thọ của mình là bao lâu không mà nói cả đời. Tôi biết trước đây cậu sống không dễ dàng, không ai nguyện ý tiếp cận cậu, không ai nguyện ý chơi cùng cậu, có lẽ là do tôi là người đầu tiên đồng ý chơi với cậu, cho nên cậu hiểu lầm tình bạn thành tình yêu, tôi tin tưởng rất nhanh thôi cậu có thể phân rõ hai loại tình cảm này, cậu vốn rất thông minh mà ……”
   
 Giọng Thời Mộ dần trầm xuống, cô nhìn thấy vành mắt của thiếu niên đỏ lên, vẻ mặt có chút khó chịu.
   
 Cô dựa vào thân cây, nghĩ lời nói vừa rồi của mình hình như có chút khiến người khác tổn thương, cô mở miệng, giọng điệu hơi chột dạ:  "Phó Vân Thâm, tôi không có ý gì khác..."
   
 “Tôi không biết một đời là bao lâu.” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, “Nhưng tôi đã nhận định là cả đời thì chính là cả một đời”.
   
 Phó Vân Thâm nói: "Thời Mộ, tôi từ nhỏ chưa từng nói dối ai, tôi sẽ không nói dối cậu , cậu có thể tin tôi không?"
   
 Nhìn thấy ánh mắt bất lực như một con hổ nhỏ của cậu, Thời Mộ không đành lòng nói lời từ chối.
   
 Cô bắt đầu nhận ra sự tàn nhẫn của mình, ngay từ đầu cô chỉ coi Phó Vân Thâm là mục tiêu nhiệm vụ, mọi việc cô làm đều đã tính trước, còn Phó Vân Thâm thì sao? Phó Vân Thâm, người luôn phải sống trong bóng tối, coi cô như một tia sáng cứu vớt cuộc đời mình , khi nắm được tia sáng ấy thì lại sợ sệt không muốn buông ra.
    
Cô không thể tiếp tục nói dối cậu được nữa, cho dù kết quả có ra sao, dù không về được nhà, cô cũng không thể nói dối người con trai thiện lương này được nữa.
    
Thời Mộ nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Phó Vân Thâm, thật ra tôi..."