CHƯƠNG 104

Sau khi hẹn ba ngày sau đến lấy, Lưu Ly lại nói Trương Nhị Lang lái xe bò chở mình đi mua một số thứ, lúc này mới chuẩn bị về nhà.

Chỉ là đến lối vào thị trấn, Lưu Ly lại gặp trưởng thôn Trương Cao Ân từ trấn vội vã trở về.

“Thôn trưởng gia gia, ông gấp như vậy đi làm cái gì đó?” Lưu Ly kêu Trương Cao Ân đang đi ngang qua cô lại.

Trương Cao Ân nghe có người kêu ông ta, ngước mặt lên thấy là Lưu Ly, thì hai mắt sáng ngời.

“Lưu Ly cháu ở đây thì thật tốt quá, chuyện cháu mua đất ta đã giúp cháu làm ổn thỏa rồi, giờ chỉ cần cháu đi nha môn ấn dấu tay giao khế đất thôi, cháu đã ở đây, thì chúng ta cùng đi làm cho xong đi.”

Thì ra trong lòng Trương Cao Ân vẫn nhớ chuyện Lưu Ly muốn mua đất, nên trần trọc cả đêm không ngủ được, thế là dứt khoát trời chưa sáng liền thức dậy kêu con trai đánh xe bò đưa mình lên trấn trên, cũng chỉ xuất phát chậm hơn Lưu Ly một bước.

Tục ngữ có câu có tiền mua tiên cũng được, nói chi là mua bán nhỏ đất hoang không chủ này, gần như tất cả lợi nhuận đều thuộc về địa phương.

Cho nên Trương Cao Ân cũng không tốn quá nhiều công sức đánh tiếng, chuyện mảnh đất kia liền giải quyết xong.

Mà đánh tiếng xong, Trương Cao Ân còn có thể nhận 1, 2 lượng bạc, giờ trong lòng đang rất vui, nhìn thấy Lưu Ly ở chỗ này Trương Cao Ân liền càng vui hơn.

Vừa nghe chuyện đã giải quyết xong, Lưu Ly tất nhiên cũng vui mừng.

Nghĩ bản thân có đất thì có thể xây nhà rồi, Lưu Ly cũng không trì hoãn, trực tiếp đi theo Trương Cao Ân tới nha môn.

Làm khế đất, ấn dấu tay xong, lòng Lưu Ly cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều.

Nhưng lúc sắp rời khỏi nha môn, Trương Cao Ân nhìn Lưu Ly do dự, muốn nói lại thôi.

“Thôn trưởng gia gia có chuyện không ngại nói thẳng.” Lưu Ly nhìn ra sự chần chừ của Trương Cao Ân, liền chủ động mở lời.

“Là như vầy.” Trương Cao Ân cũng không dấu diếm nữa: “Trong thôn bây giờ vẫn còn vài mẫu đất ruộng muốn bán, ông nghĩ nếu con có dư tiền, sao không mua một ít, con thấy thế nào?”

Dù sao người dưới quê lấy ruộng đất làm gốc, Trương Cao Ân cảm thấy có tiền vẫn nên mua ruộng đất làm vốn, đây cũng thật sự là suy nghĩ cho Lưu Ly. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Lưu Ly nghe thế thì giật mình, cô thật sự quên mất chuyện này.

Trương Cao Ân thấy Lưu Ly sửng sờ không nói chuyện, cho rằng cô không ý nghĩ này, thuận miệng nói: “Lưu Ly à, ông cũng không có ý khác … cháu đừng để chuyện này trong lòng, ông chỉ là nói thế thôi, cháu không muốn mua thì không sao hết.”

Thấy Thôn trưởng gia gia hiểu lầm, Lưu Ly vội vàng hỏi: “Thôn trưởng trong tay ông có mấy mảnh ruộng?”

“Trong thôn có mười mẫu ruộng khô cằn, hai mẫu ruộng tốt, ba mẫu ruộng thứ đẳng.”

Ruộng đất trong thôn trên cơ thể đều vì đủ thứ lý do mà có.

Giống như, một số gia đình sống khổ quá sẽ bán ruộng đất cho thôn để vượt qua cảnh khó khăn hay là làm sai gì đó bị phạt.

Tóm lại, giờ trong thôn có 10 mẫu ruộng này, ngày thường cùng sẽ cho dân trong làng thuê, địa tô thì thuộc về thôn.

“Vậy thôn trưởng à, những mảnh ruộng đó giá cả như thế nào?” Lưu Ly có chút không kiềm lòng được.

Nếu đã đến thời đại này, tất nhiên cô cũng phải lấy sống an lành làm mục tiêu.

Mà sống an lành trước hết chính là ăn no mặc ấm, sau đó có nhà cửa.