CHƯƠNG 113

Lưu Ly nghe tiếng nhìn sang Trương Trần thị và Trương Đại Lang vì áy náy mà luôn duy trì im lặng: “Thím, Đại Lang ca, phiền hai người giúp cháu lựa một chút, chọn ra cái chất lượng tốt có thể ăn.”

Trương Trần thị và Trương Đại Lang vừa nghe Lưu Ly nhờ họ giúp đỡ, nào có lý không giúp.

Thế là, Trương Trần thị và Trương Đại Lang phân nấm, Lưu Ly thì thuận tiện dạy thôn dân nhận biết nấm.

Tốn cả một canh giờ rưỡi, thôn dân cũng cơ bản nhớ được nấm có thể ăn hình dáng đặc trưng thế nào, mà nấm người trong thôn đem tới cũng đều được lựa ra.

Trong số nấm này, loại có độc và vẻ ngoài không tốt bị đè hỏng chiếm hơn phân nửa, nhưng nhờ nhiều người, lên cân, cộng lại lại cả năm trăm cân.

Mà lựa thông thì khá đơn giản, chỉ tốn hơn nửa tiếng đã hoàn thành công việc lựa chọn và cân nặng.

Sau khi ghi lại cân nặng thông và nấm của các nhà, tất cả đều hài lòng quay về.

Trương Cao Ân thấy Lưu Ly trước mặt có một đống việc, bèn không nhắc tới chuyện ruộng đồng, cũng đi trước.

Đợi tất cả đều đi, Trương Trần thị mới áy náy nhìn sang Lưu Ly: “Lưu Ly à, chuyện hôm nay là thím…”

“Thím, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn cũng bị mọi người biết.” Lưu Ly cắt ngang lời Trương Trần thị: “Huống hồ cháu cũng quả thực là cần lượng lớn nấm và thông, cũng cần tìm người.”

Nghe Lưu Ly nói vậy, Trương Trần thị mặc dù trong lòng ít nhiều vẫn còn chút áy náy, nhưng rốt cuộc vẫn không nói xin lỗi nữa, chỉ nói: “Lưu Ly à, mấy ngày nay thím lên núi xuống núi cũng thực sự là có chút không chịu nỗi, Đại Lang ca của cháu cũng muốn đi trên trấn tìm kế sinh nhai, trước đây thím không tiện nói với cháu, bây giờ việc làm ăn nấm và thông của cháu có người làm giúp rồi, vậy sau này thím không đến cũng yên tâm.”

Trương Trần thị đương nhiên không phải thật sự không đi nỗi lên núi, Trương Đại Lang đương nhiên cũng không phải thật sự muốn lên trấn tìm việc.

Hiện tại là lúc việc nông nhàn hạ, lại sắp vào đông, người trên trấn tìm việc nhiều như vậy, Đại Lang làm sao có thể tìm thấy việc gì tốt?

Chỉ là Trương Trần thị thực sự có chút thất vọng với con dâu nhà mình, sợ lại gây thêm phiền phức cho Lưu Ly, lại thêm vừa nghe giá cả nấm và thông mà Lưu Ly đưa ra với người trong thôn, Trương Trần thị cũng biết Lưu Ly là cố ý cho nhà họ giá cao, không muốn thêm phiền phức cho cô, mới đề nghị sau này không đến.

Lưu Ly vừa nghe lời này của Trương Trần thị, biết bà trong lòng vẫn là không thoải mái, nghiêm mặt: “Thím và Đại Lang ca từ ngày mai quả thực không cần lên núi nữa.”

Trương Trần thị nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút lạc lõng.

So với Trương Trần thị, trong lòng Trương Đại Lang càng lạc lõng.

Dù sao không có đàn ông nào không muốn kiếm chút tiền, vốn dĩ cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt, nhưng lại bị dâu nhà mình hủy rồi.

Trong lòng Trương Đại Lang có cảm giác bất lực, lại không thể nói gì.

Chính vào lúc Trương Trần thị và Trương Nhị Lang nói muốn rời đi, Lưu Ly lại mở miệng.

“Thím và Đại Lang ca cũng nhìn thấy rồi, đồ ở chỗ cháu nhiều như vậy, một mình cháu không làm hết được, cho nên từ mai, thím và Đại Lang ca đến nhà giúp cháu là được, cháu trả thím và Đại Lang ca mỗi người một ngày ba mươi văn tiền công, trích thêm hoa hồng mỗi cân nấm một văn tiền.