CHƯƠNG 127

Sau đó, Lưu Ly không thèm để ý tới Tiêu thị, cô lấy máy đồng tiền mình đã chuẩn bị tốt từ trên trấn ra, lấy bản tính công ngày hôm qua ra, bắt đầu phát tiền cho người đại diện mỗi một hộ dân đến xếp hàng lãnh tiền.

Sau khi đám thôn dân có được tiền, bọn họ vui mừng biết bao nhiêu, bọn họ cảm thấy rất biết ơn Lưu Ly.

Có tiền liền có động lực, sau khi có được tiền, đám thôn dân vô cùng nhiệt tình mà làm việc.

Ở trong sân, Trương Trần Thị và Trương Đại Lang vẫn còn đang phân chia nấm tán trắng.

Ở trong phòng, hai đứa nhỏ Bình Bình, Yên Yên và Cố Tại Ngôn đã đợi cả buổi rồi.

Lúc đầu bởi vì sợ người trong thôn biết trong phòng Lưu Ly có nam nhân sẽ chuốc phải phiền phức không cần thiết, cho nên ba người ở bên trong cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau, đều không nói chuyện.

Nhưng lúc âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài bao trùm tiếng nói trong phòng, Cố Tại Ngôn liền nhức đầu.

Bởi vì Yên Yên cứ hỏi hắn chuyện liên quan đến cha cô bé, hắn đâu có biết cha bọn nó là ai, phải trả lời như thế nào?

Cố Tại Ngôn cảm thấy lúc mình đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không mệt mỏi như lúc đối mặt với câu hỏi của Yên Yên, hắn lại lần nữa cảm thấy mình bị nữ nhân Lưu Ly này gài bẫy rồi.

Sau đó, ánh mắt Cố Tại Ngôn liền rơi vào người Bình Bình.

Bình Bình nhíu mày, không hề sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn nhìn vào mắt Bình Bình, không hiểu sao lại có một loại cảm giác quen thuộc.

Nhưng mà loại cảm giác quen thuộc này lại bị Cố Tại Ngôn phớt lờ, lúc đối diện với Bình Bình, trong mắt hắn có nhiều hơn mấy phần tán thưởng.

“Có biết chữ không?” Cố Tại Ngôn hỏi.

Trong mắt Bình Bình lướt qua một tia cô độc, mím môi rồi lắc đầu: “Không biết.”

Cố Tại Ngôn có chút bất ngờ.

Những gia đình giàu sang, trẻ nhỏ ba tuổi là đã bắt đầu học vỡ lòng, gia đình bình thường ít nhất cũng phải bảy tuổi mới bắt đầu học chữ. Bình Bình không biết chữ cũng là chuyện bình thường, hắn chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.

Chỉ là hắn không ngờ tới hắn lại nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt đứa nhỏ này.

Một đứa bé nhỏ như thế mà đã có lòng ham học hỏi.

Đây là lần đầu tiên mà Cố Tại Ngôn cảm thấy quý trẻ con.

Điều chỉnh lại biểu cảm, Cố Tại Ngôn nói với Bình Bình và Yên Yên: “Để thúc dạy hai đứa học thiên tự văn.”

Nghe vậy, hai mắt Bình Bình liền phát sáng mà nhìn Cố Tại Ngôn.

Lúc này, Cố Tại Ngôn không hiểu tại sao giống như mình đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, cũng bởi vì đây là lần đầu tiên mà Bình Bình dùng ánh mắt này nhìn hắn.

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương…” Âm thanh từ tính của Cố Tại Ngôn chậm rãi đọc thiên tự văn.

Cố Tại Ngôn đọc một câu, Bình Bình liền đọc theo một câu. Lúc đầu Yên Yên còn có hứng thú đọc cùng Cố thúc thúc và ca ca, sau đó cảm thấy chẳng thú vị nữa, buồn chán ngồi chơi một mình.