CHƯƠNG 154

Nhưng khi đi tới bên cạnh Lưu Ly thì không dừng lại, mà đi lướt qua Lưu Ly, không biết cố ý hay vô ý, Cố Tại Ngôn đứng ở bên cạnh Trương Nhị Lang.

“Ly không nhìn trúng Trương Nhị Lang, bởi vì người nàng ấy nhìn trúng là ta.” Cố Tại Ngôn lần nữa mở miệng, trong giọng điệu mang theo sự khẳng định.

Không ai ngờ lại tự dưng chui ra một nam nhân như vậy, còn là nam nhân đi ra từ trong nhà của Lưu Ly.

Ngay cả hai người biết tồn tại của Cố Tại Ngôn như Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang cũng bị dọa giật mình khi nhìn thấy Cố Tại Ngôn.

Lần này thì hay rồi, có nam nhân từ trong phòng của Ly (Ly tỷ) đi ra, bây giờ cho dù có lý cũng không nói rõ rồi.

Lúc này, Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang vẫn trong tình trạng sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của Cố Tại Ngôn, căn bản bỏ qua lời mà Cố Tại Ngôn nói.

Mà sau khi mọi người nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn, cũng đã hoàn hồn lại từ chuyện trong nhà Lưu Ly có nam nhân, hơn nữa trong vô thức làm so sánh Cố Tại Ngôn và Trương Nhị Lang.

Tuy trên mặt của Cố Tại Ngôn có vết thương, nhìn dáng vẻ bị thương đó, hơn nữa chắc là vết thương mới, nhưng Cố Tại Ngôn đứng chung với Trương Nhị Lang thấp hơn hắn nửa cái đầu, khí chất của người đó trực tiếp nghiền nát Trương Nhị Lang.

Trương Nhị Lang thua hoàn toàn.

Nhưng nếu không nói về khí thế, chỉ luận dung mạo.

Trương Nhị Lang này cũng tính là tuấn tú, mà Cố Tại Ngôn tuy nửa gương mặt trông cũng không tệ, nhưng thế nào thì cũng đã bị hủy dung, Trương Nhị Lang ở phương diện này có thể thắng.

Có điều, Cố Tại Ngôn nói, Lưu Ly không nhìn trúng Trương Nhị Lang, mà nhìn trúng hắn, phần lớn mọi người vẫn tin.

Không phải có câu nói rằng tương thân tương ái hay sao? Hai người đều bị hủy dung, e là chắc cũng càng dễ để ý nhau hơn?

Trong lòng mọi người đã như vậy.

Mà Lưu Ly, bây giờ hai mắt đang bốc hỏa.

Cô bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn, nam nhân Cố Tại Ngôn này chắc chắn là đi ra làm loạn.

Không sai, theo Lưu Ly thấy, Cố Tại Ngôn căn bản không phải là đến giải vây cho cô và Trương Nhị Lang, dù sao muốn giải vây, bản thân cô là được.

Huống chi, cho dù không được thì sao chứ?

Danh tiếng có thể coi là cơm ăn hay sao? Người khác nói vài câu có thể mất miếng thịt hay sao?

Đều không thể!

Huống chi, lời đồn rồi sẽ qua đi, theo thời gian dần trôi, lời đồn cũng có thể tan biến, cô vừa rồi nói thế, thật ra chẳng qua chỉ là muốn tìm ra người đứng sau mà thôi.

Dù sao cô có thể không quan tâm lời đồn gì cả, nhưng không đại biểu cô có thể bỏ qua cho người tạo lời đồn.

Nhưng Cố Tại Ngôn nói như này thì cô thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Lưu Ly muốn ôm trán, cũng muốn dùng ánh mắt giết Cố Tại Ngôn.

Cảm giác của Cố Tại Ngôn vốn nhạy bén hơn người bình thường, sự thay đổi cảm xúc của Lưu Ly, hắn đương nhiên cũng cảm nhận rõ được.

Nhưng tự dưng Cố Tại Ngôn lại có ý muốn nhếch môi cười.