CHƯƠNG 156

Nhưng Cố Tại Ngôn nhìn thấy biểu cảm của hai đứa trẻ, bỗng dưng, trong lòng Cố Tại Ngôn tắc nghẹn, có loại cảm giác rất không thoải mái.

Lúc vô thức Cố Tại Ngôn bèn mở miệng: “Ai nói chúng là con hoang?!”

Giọng nói của Cố Tại Ngôn vốn có độ công nhận nhất định, cộng thêm lời này, nhất thời mọi người đều sững người.

Ngay cả bản thân Cố Tại Ngôn cũng sững người.

Góa phụ Lê vô thức dừng kêu khóc, trên thực tế, bà ta kêu khóc cả nửa ngày, thấy không ai giúp, Lưu Ly cũng không sợ thì cũng không muốn tiếp tục ăn vạ nữa.

Mà sau khi Lưu Ly nghe thấy câu đó của Cố Tại Ngôn, bởi vì có vết xe đổ trước đó, cho nên Lưu Ly trong vô thức cảm thấy không ổn lắm.

Chỉ là còn chưa kịp đợi Lưu Ly ngăn cản, câu nói sau của Cố Tại Ngôn đã nói ra mà không thể cứu vãn.

“Bởi vì, ta chính là cha của Bình Bình Yên Yên.” Cố Tại Ngôn sau khi hơi sững người thì lạnh nhạt mở miệng.

Dù sao nhìn kiểu này cha của Bình Bình Yên Yên cũng không biết ở nơi nào, hắn làm cha mấy ngày chắc cũng không có gì đáng ngại.

Dù sao hai đứa trẻ này có duyên với hắn, hắn không hy vọng chúng bị mắng là đồ con hoang.

Lời này của Cố Tại Ngôn vừa dứt, hiện trường lần nữa yên ắng, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Trùng hợp là khi Cố Tại Ngôn nói câu này, trưởng thôn vừa hay nghe thấy tiếng mà chạy tới.

Mà Bình Bình và Yên Yên, sau khi nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn thì càng sững sờ mà trợn to mắt, rất rõ ràng, chúng cũng bị ‘sự thật’ này làm cho sốc rồi.

Mà Lưu Ly vừa hay nhìn thấy trưởng thôn Trương Cao Ân chạy tới, vừa hay nghĩ tới lời từ chối mình nói ở trước mặt Trương Cao Ân, trong vô thức, Lưu Ly lại nhìn sang Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang biết ‘chân tướng thật sự’.

Cuối cùng, Lưu Ly vẫn không khỏi ôm trán.

Loạn rồi!

Loạn rồi!

Loạn hết cả rồi!

Quả nhiên, một lời nói dối, vẫn phải dùng càng nhiều lời nói dối đi che đậy.

Đau đầu!

Muốn giết Cố Tại Ngôn thì phải làm sao?

Lưu Ly rất phiền lòng.

Do sự can thiệp này của Cố Tại Ngôn, lời đồn giữa Lưu Ly và Trương Nhị Lang coi như hoàn toàn bị phá bỏ.

Bất luận là góa phụ Lê hay Hạ Trương Thị, cho dù bọn họ muốn gây sự nữa, vậy cũng không có cửa rồi.

Cuối cùng Trương Cao Ân mở miệng, đuổi mọi người đi, bảo mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó.

Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại ba mẹ con Lưu Ly, Cố Tại Ngôn, hai mẹ con Trương Trần Thị và trưởng thôn Trương Cao Ân.

Trương Cao Ân lúc này nhìn Lưu Ly với vẻ ngập ngập muốn nói lại thôi, cuối cùng thì thở dài một tiếng: “Ly à, ta cũng biết, những chuyện này là chuyện riêng của cháu, người ngoài như ta cũng không tiện hỏi, chỉ là chuyện này rốt cuộc là sao? Cháu không phải nói cha của bọn trẻ đã…”