CHƯƠNG 17
Sau đó, Lưu Ly dạy Bình Bình nhận biết nấm, cũng nói cho cậu bé nấm không hiểu rõ thì không được hái, bởi vì ăn vào thật sự sẽ chết người.

Ánh mắt Bình Bình vẫn luôn sáng lên, bởi vì biết nấm không có độc, nghĩa là cậu bé còn có mẹ và em gái sẽ có một thời gian rất dài không đói bụng.

Sau khi loại bỏ hiểu lầm, Lưu Ly nấu nước cho bọn nhỏ rửa mặt, đợi xong hết mọi việc thì sắc trời cũng tối hẳn.

Bởi vì không có tiền mua nến, tối lửa tắt đèn cái gì cũng không làm được, Lưu Ly đành phải mang theo hai người con đi ngủ.

Hôm sau, Lưu Ly sáng sớm đã tỉnh lại, đầu tiên là nhìn miệng vết thương của Bình Bình.

Bởi vì tối hôm qua lúc rửa mặt cho cậu bé, Lưu Ly đã dùng linh tuyền, cho nên miệng vết thương của Bình Bình gần như có thể lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Nhưng mà vì đề phòng người bên ngoài nghi ngờ, Lưu Ly vẫn dùng vải bố băng bó lại cái trán cho Bình Bình.


Bởi vì có chuyện trước đó, Lưu Ly không dám để hai đứa nhỏ ở nhà một mình nữa, vì vậy sau khi ăn sáng bằng canh nấm dại xong, Lưu Ly dẫn hai đứa nhỏ đi hái nấm, thuận tiện nhặt về một đống hạt thông.

Mấy ngày tiếp theo, Lưu Ly bận rồi phơi nấm, phơi hạt thông, bóc hạt thông, xào hạt thông.

Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, Lưu Ly liền đeo giỏ, một tay dắt một đứa bé lên trấn trên.

Trấn Biên Lư cách thôn Đại Vĩ không gần, đến lúc ba mẹ con vào trong trấn đã là chuyện của một canh giờ sau rồi.

Không kịp nghỉ một lúc, Lưu Ly đã trực tiếp tìm người hỏi cửa hàng mứt quả gần đầu trấn nhất, chuẩn bị đẩy mạnh tiêu thụ hạt thông của mình.

Chỉ là, Lưu Ly vừa mới đến trước cửa hàng mứt quả, đang muốn bỏ giỏ xuống lấy hạt thông bên trong ra, một giọng nói tràn ngập ác ý vang lên bên cạnh.

“A, đây là người ở đâu ra vậy? Xấu như vậy thì đừng đi ra ngoài dọa người nữa, dọa hỏng người ta rồi có bồi thường nổi không?”
Lưu Ly cảm thấy giọng nói này quen tai, nhìn lại, lúc nhìn thấy gương mặt đó thì đồng tử đột nhiên co lại, cảm xúc căm hận quanh quẩn trong lòng.


Lưu Ly biết cảm xúc tự nhiên xuất hiện trong lòng mình là do ký ức của nguyên chủ.

Cô nhận ra kẻ đang đang đứng trước mặt, tỏ thái độ rất khó chịu với mình.

Đối phương cũng ở trong thôn Đại Vĩ, tên là Tiêu Chí Sanh, ba mẹ mất từ sớm, khi còn sống ông bà lơ là việc quản giáo, từ nhỏ đã không chịu học hành nên mọi người đều gọi là Tiêu Lưu Manh.

Bốn năm trước, khi nguyên chủ mới ở cữ chưa được bao lâu xong, nửa đêm Tiêu Lưu Manh mò vào nhà, định làm nhục nguyên chủ.

Lần đó, nguyên chủ muốn bảo vệ sự trong sạch của bản thân nên mới dứt khoát rạch mặt mình.

Tên Tiêu Lưu Manh kia nhìn thấy vết thương sâu hoắm trên gương mặt của nguyên chủ, sợ mọi việc trở nên ầm ĩ liền nhanh chóng bỏ trốn.

Sau đó, nguyên chủ không gặp lại Tiêu Lưu Manh nữa, chỉ nghe nói hắn ta đã chuyển lên trấn trên rồi còn thành thân luôn ở đó.

Còn nguyên chủ thì vì hắn ta mà bị hủy dung.