CHƯƠNG 203

Sau khi bưng tất cả thức ăn lên bàn, cả Âu Dương Diệp và Tần chưởng quầy đều không quan tâm đến điều kiện nghèo nàn, ngược lại họ trông có vẻ rất sốt ruột. Nhưng khi ngồi vào chỗ xong lại không ai động đũa.

Tần chưởng quầy muốn đợi Âu Dương Diệp ăn trước, còn Âu Dương Diệp lại nhìn Cố Tại Ngôn.

Nếu không có vị tổ tông Cố Tại Ngôn, hắn ta đã không nhịn được mà lao lên rồi.

Những món ăn này trông cực kỳ hấp dẫn, mùi thơm xộc vào mũi, nhất định khi cho vào miệng sẽ rất ngon.

Nhưng Cố Tại Ngôn còn chưa động đũa thì Lưu Ly đã gắp một miếng cá nấu dưa chua cho Bình Bình và Yên Yên.

Bình Bình Yên Yên vui vẻ gắp cá vào miệng, hai mắt bọn trẻ đều sáng lên.

“Mẹ ơi, ngon quá.” Yên Yên vừa ăn vừa khen.

Bình Bình cũng gật đầu.

Lưu Ly lại gắp thịt thỏ xào ớt nguội cho hai đứa trẻ. Bọn trẻ ăn xong thì lập tức đỏ bừng mặt, trên trán chúng lấm tấm mồ hôi, trông rất khó chịu.

Thấy vậy, Lưu Ly cứ tưởng chúng còn nhỏ nên không thể chịu được đồ ăn cay, cô lập tức lấy muỗng múc canh cho bọn trẻ.

“Mẹ ơi, ngon quá trời quá đất.” Bình Bình, người vốn rất kiệm lời, lên tiếng

“Mẹ ơi, Yên Yên muốn ăn thỏ.” Yên Yên cũng phấn khích đáp.

Tuy thịt thỏ rất cay nhưng hai đứa trẻ càng ăn càng nghiện.

Lưu Ly xúc cho mỗi đứa một thìa, sau đó căn dặn: “Các con còn nhỏ, không thể ăn nhiều đồ cay, ăn hết nhiêu đây rồi không được ăn nữa.”

Bình Bình Yên Yên vội vàng gật đầu, sau đó vùi đầu ăn thịt thỏ. Tuy cay đến chảy cả nước mắt nước mũi nhưng chúng vẫn ăn rất say mê.

Thấy hai đứa trẻ như vậy, Âu Dương Diệp không khỏi nuốt nước bọt.

Hắn ta muốn ăn!

Âu Dương Diệp háo hức nhìn Cố Tại Ngôn.

Thực chất, sau khi nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ, Cố Tại Ngôn cũng trở nên thích thú.

Hắn đã từng nếm qua trù nghệ của Lưu Ly. Không có món nào không ngon cả. Hơn nữa vị giác của hắn đã hoàn toàn hồi phục nên chỉ cần ngửi mùi của món thịt thỏ xào cay nguội thôi đã khiến một người có khả năng khống chế rất mạnh như hắn cũng phải phấn khích.

Nhưng Cố Tại Ngôn lại gắp thịt thỏ và cá lên rồi đặt vào trong bát của Lưu Ly trước.

Lưu Ly sững sờ, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Cố Tại Ngôn, vừa hay chạm phải đôi mắt sâu thẳm của hắn.

“Cô bận rộn lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, ăn cơm trước đi.” Cố Tại Ngôn bình tĩnh nói.

Bình Bình Yên Yên nghe xong liền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó một người gắp một đũa cho vào bát của Lưu Ly: “Mẹ ăn đi.”

Lưu Ly nhìn thức ăn trong bát, khóe môi cô hơi cong lên.

Làm hết mấy món này trong một thời gian ngắn mà không mệt mới là lạ.