CHƯƠNG 222

Cố Tại Ngôn lúc này, vẻ mặt ôn hòa, biểu cảm thờ ơ, so với người giống như ma quỷ từ địa ngục đi ra lúc nãy, đúng là hai người khác nhau.

Áp lực ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong sân biến mất, trong lòng mọi người mới thở phào, Điệp Trúc Lam sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngồi liệt trên mặt đất cũng thở phào.

Chỉ là, mới vừa ngẩng đầu lên, Điệp Trúc Lam đã đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lưu Ly, vẻ mặt Điệp Trúc Lam đột nhiên trở nên trắng xanh lẫn lộn, sợ hãi, lúng túng, tức giận.

Loại giày rách không ai cần như Lưu Ly, dựa vào cái gì mà ép nàng ta đến bước đường này?

“Cô nói cô tận mắt nhìn thấy tôi dụ dỗ Trương Nhị Lang, cô nói tôi ăn nói linh tinh, ngang ngược, vậy cô có dám thề với trời, nếu như cô nói dối, sẽ bị sét đánh?” Lưu Ly nhìn Điệp Trúc Lam.

Điệp Trúc Lam muốn nói, dựa vào cái gì mà nàng ta phải thề?

Nhưng đúng lúc này, Lưu Ly tiếp tục nói: “Nếu như cô dám thề, chuyện ngày hôm nay cứ thế mà cho qua, nếu như cô không dám thề, vậy thì chúng ta gặp nhau ở nha môn.”

Đương nhiên, chuyện hôm nay mà cô nói là chỉ chuyện của cô, không phải chuyện của Trương Đại Lang.

Còn về chuyện thề thốt…người của thời đại này vô cùng tin tưởng chuyện thề thốt này, nếu như Điệp Trúc Lam to gan dám thề, cô cũng có thể nể mặt sự dũng cảm này của nàng ta mà tha cho nàng ta một lần.

Điệp Trúc Lam vừa nghe thấy nếu như mình thề chuyện ngày hôm nay có thể cho qua, trong lòng bắt đầu tính toán.

Thề, quả thật nàng ta rất sợ.

Nhưng, nếu như chuyện ngày hôm nay không thể cho qua, bản thân nàng ta nhất định sẽ rất thảm.

Còn về chuyện thề, trong những thôn xung quanh đây, cũng không nghe thấy ai thề bị trời phạt là bị trời đánh, sét đánh.

Mang theo tâm lý may mắn như thế này, Điệp Trúc Lam đương nhiên cũng không quan tâm đến sự nhếch nhác của mình lúc này, từ trên mặt đất bò dậy.

“Tôi vốn không có nói dối, đương nhiên không sợ thề.” Điệp Trúc Lam hất cằm, dáng vẻ có lý chả sợ.

Đương nhiên, nếu như khóe mắt nàng ta không cẩn thận liếc nhìn về phía Cố Tại Ngôn, vậy thì sẽ càng tốt.

Điệp Trúc Lam thấy Cố Tại Ngôn đứng nghiêm chỉnh phía sau Lưu Ly, biết hắn sẽ không ra tay với mình, trong lòng thở phào, giơ tay lên thề: “Tôi Điệp Trúc Lam xin thề, nếu như tôi nói dối, thì…”

“Đoàng….”

“A…”

Lúc Điệp Trúc Lam đang muốn thề, trên bầu trời quang đãng đột nhiên có tiếng sấm, khiến Điệp Trúc Lam lại sợ hãi hét lên.

Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đáy mắt không khỏi có thêm mấy phần nghi hoặc.

Không trùng hợp như vậy chứ?

Thấy Điệp Trúc Lam sợ đến mức mặt mày tái nhợt, dáng vẻ còn tệ hơn lúc bị Cố Tại Ngôn uy hiếp, Lưu Ly cũng không nghĩ đến chuyện xem có phải là trùng hợp không, mà thúc giục: “Nếu như cô nói dối thì sao? Sao không thề nữa?”

Ánh mắt Điệp Trúc Lam né tránh, không dám nhìn Lưu Ly, càng không dám đối diện với ánh mắt tìm tòi của những người trong thôn.