CHƯƠNG 224

Lời nói dối hắn là cha của bọn trẻ cũng có rồi, còn để tâm thêm chuyện từng bái thiên địa này ư?

Huống chi, đây cũng là cơ hội tốt để cho bọn trẻ danh phận, Lưu Ly đương nhiên rất phối hợp — Ngoan ngoãn để mặc Cố Tại Ngôn ôm eo của mình chiếm tiện nghi của mình.

Tuy nhiên, Điệp Trúc Lam lại sửng sốt tới ngây người, sau đó bèn trực tiếp phủ nhận.

“Không thể nào!”

Nàng ta không tin!

Lưu Ly là chưa thành thân đã chửa hoang!

Hai đứa trẻ đó là con hoang!

Vậy nên, Lưu Ly sao có thể từng bái đường từng thành thân với nam nhân trước mắt này chứ? Nhất định là nam nhân này vì để bảo vệ Lưu Ly mà bịa ra lời nói dối.

Điệp Trúc Lam tuyệt nhiên không tin lời của Cố Tại Ngôn, chỉ vì Điệp Trúc Lam lúc đầu sợ chuyện nháo to bản thân bị mẹ chồng trách phạt mà chột dạ chạy về nhà mẹ đẻ, chuyện Cố Tại Ngôn là ‘cha’ của Bình Bình và Yên Yên còn chưa tung ra, cho nên Điệp Trúc Lam căn bản không biết chuyện này.

Chỉ là khi Điệp Trúc Lam phủ nhận lời của Cố Tại Ngôn, bởi vì sợ hãi, nàng ta vô thức liếc nhìn Cố Tại Ngôn, ánh mắt lại vừa hay dừng trên nửa gương mặt không vết sẹo đó của Cố Tại Ngôn.

Không nhìn thì không sao, khi nhìn một cái, Điệp Trúc Lam đã ngây người.

Nàng ta nhất định là hoa mắt, nếu không sao có thể ở trên mặt của nam nhân đáng sợ đó nhìn thấy bóng dáng của đứa trẻ Bình Bình?

Điệp Trúc Lam muốn nhìn rõ, nhưng chạm vào đôi mắt lạnh lẽo kèm theo sự chán ghét đó của Cố Tại Ngôn, dọa cho Điệp Trúc Lam vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng cho dù như vậy, trong lòng Điệp Trúc Lam vẫn dậy sóng.

Vậy mà là thật, nam nhân đó vậy mà thật sự là cha của Bình Bình Yên Yên.

Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?

Không có lý do công kích Lưu Ly, trong lòng Điệp Trúc Lam có thêm sự kinh sợ trước nay chưa từng có, chỉ cảm thấy hôm nay mọi việc đều chấm hết rồi.

Trong lòng Điệp Trúc Lam nghĩ gì Cố Tại Ngôn không biết, cũng không muốn biết.

Cho dù ánh mắt dừng thêm một giây ở trên người của nữ nhân đó, hắn cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Rời mắt đi chỗ khác, Cố Tại Ngôn xoay người nhìn sang trưởng thôn Trương Cao Ân: “Trưởng thôn, lúc đầu ta và Ly thành thân cũng không có người quen biết của nàng ấy làm chứng , tới mức nhiều năm nay nàng ấy một mình bị bêu danh, làm phiền sau khi trở về trưởng thôn xem giúp ngày lành tháng tốt, tới lúc đó ta cưới Ly lần nữa, bày tiệc mời mọi người.”

Trương Cao Ân nghe thấy lời này của Cố Tại Ngôn, đương nhiên hiểu Cố Tại Ngôn ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này là muốn tìm lại mặt mũi cho Lưu Ly, cứu vãn danh tiếng của Lưu Ly, ông ta lập tức gật đầu: “Chuyện này ta đồng ý, sau khi trở về ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho hai người.”

Nói xong, Trương Cao Ân nhìn sang Điệp Đức: “Sự việc rốt cuộc là như này, thiết nghĩ trong lòng ngươi cũng rõ rồi, nhà của Điệp Quý này ức hiếp người của Trương gia ta, công đạo ngày hôm nay chúng ta đương nhiên phải đòi lại, chỉ là muốn hỏi xem chuyện này, người của thôn Điệp Gia các người thật sự muốn tham gia?”

Lời là hỏi Điệp Đức nhưng ánh mắt lại quét qua tất cả mọi người của thôn Điệp gia có mặt tại đây, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Từ biểu cảm đó lời nói đó của Trương Cao Ân thì có thể nhìn ra thái độ: Nếu người của thôn Điệp Gia nhất định muốn tham gia, bọn họ cũng không phải sợ chuyện, nhất định sẽ đối kháng tới cùng.