CHƯƠNG 235

“Mẹ—” Yên Yên đỏ mũi đi tới, nắm tay của Lưu Ly: “Ca ca sẽ không có chuyện, có đúng không?”

Yên Yên bắt đầu từ khi chào đời thì luôn ở cạnh Bình Bình, đây là lần đầu tiên rời xa Bình Bình, Yên Yên rất bất an.

Tuy nhiên có vài chuyện cô bé không quá hiểu, nhưng cô bé lại biết, những người đó lúc đó vốn muốn bắt cô bé trước, là ca ca đẩy cô bé ra, cho nên ca ca mới bị người ta bắt trước.

Nếu… nếu cô bé có thể nhanh nhạy hơn một chút, chạy nhanh hơn, ca ca có phải không có chuyện gì rồi không?

Sự bất an của Yên Yên, Lưu Ly đương nhiên cũng biết.

Bất luận là Yên Yên hay Bình Bình, đối với Lưu Ly mà nói đều quan trọng như nhau.

Vậy nên, Lưu Ly vẫn kiên nhẫn khuỵu người xuống, vỗ lưng của Yên Yên: “Ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì.” Trong giọng điệu của Lưu Ly mang theo sự khẳng định, là nói với Yên Yên, cũng là nói với chính cô.

Sau đó, Lưu Ly ôm Yên Yên vào trong lòng mình, chỉ là mắt của cô lại nhìn về phía của Lưu trạch.

Nếu để cô biết chuyện này có liên quan tới người của Lưu trạch, cô nhất định sẽ không tha cho người của nhà tổ Lưu gia.

Giờ phút này, nhà tổ của Lưu gia.

Trong phòng, Phạm Phương Huệ đang đếm ngân lượng trong tay.

Hai mươi lượng, tròn hai mươi lượng.

Chỉ tiết lộ một tin tức thì bà ta có được hai mươi lượng.

Phạm Phương Huệ phấn khích tới mức sắp không ngủ được, giờ phút này căn bản không ngờ Lưu Ly sẽ nghi ngờ chuyện này lên đầu của bà ta, càng chưa từng nghĩ Lưu Ly có thể trả thù bà ta.

Bà ta chỉ biết, hai mươi lượng bạc này là của bà ta, có hai mươi lượng bạc này, bà ta muốn làm gì cũng được.

Đêm dần khuya, huyện lệnh của huyện Lâm An – Quách Tế Chung lúc này lại đang vì mấy vụ án giết người trong huyện mà đau đầu.

Nửa năm gần đây, trong huyện đã có ba vụ án mạng giết người, nhưng ba vụ này lại không có đầu mối, điểm chung duy nhất là người chết đều là nữ nhân.

Nửa năm trôi qua vụ án vẫn không có tiến triển, nếu còn như vậy nữa, đánh giá lên chức lần này của ông ta e là cũng không có hy vọng.

Khi đang đau đầu xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên chỉ cảm thấy cạch một tiếng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy trong phòng không biết từ khi nào có mấy người.

Người đó ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ dung mạo.

“Ngươi… ngươi là ai?” Chỉ hoảng trong nháy mắt, Quách Tế Chung bèn khôi phục sự trấn định.

Một người có thể lẳng lặng không tiếng động xuất hiện ở trong phòng sách của mình, cho dù là ông ta hét to cũng vô dụng, đối phương nếu thật sự muốn làm gì ông ta, bây giờ ông ta sợ là không thể đứng yên ổn ở đây rồi.

Sự thay đổi thần sắc của Quách Tế Chung đều lọt vào trong mắt của Cố Tại Ngôn, ấn tượng đối với Quách Tế Chung này không tệ.

Tay phất một cái, một tấm lệnh bài rơi ở trên bàn của Quách Tế Chung.