CHƯƠNG 256

Cậu cũng không mở miệng nữa, sợ rằng vừa mở miệng sẽ bật khóc.

Cậu là một nam tử hán nhỏ, không thể tùy tiện rơi nước mắt được.

Bình Bình như vậy, Lưu Ly nhìn thấy rõ ràng, khiến lòng Lưu Ly càng đau.

Lưu Ly chỉ cần tưởng tượng, nếu mình chỉ cần chậm một bước thôi, Binh Bình sẽ phải trải qua chuyện gì, cô liền không thể nào không chế được cảm xúc của mình, ánh mắt nhìn Mục Tân Thành tràn đầy sát khí.

Lớn lên dưới lá cờ đỏ. lần đầu tiên cô có ý muốn giết người.

Nhưng bất ngờ, Lưu Ly như vậy, lại lấy lòng Mục Tân Thành.

“Nhìn khá dũng mãnh đấy, đợi lát nữa gia sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn xin tha…”

Vừa nói, Mục Tân Thành duỗi tay muốn bắt Lưu Ly.

Động tác của Mục Tân Thành rất nhanh, hoàn toàn trái ngược với thân hình tròn vo của ông ta.

Nhưng khi tay Mục Tân Thành gần chạm được Lưu Ly, một bàn tay to khác đã bắt được tay của Mục Tân Thành.

Sau đó, một bắt, một vặn, Mục Tân Thành liền phát ra một tiếng kêu rên đau đớn.

Cánh tay muốn chạm vào Lưu Ly kia đã bị bẻ gãy, mà người bẻ gãy tay Mục Tân Thành, chính là Cố Tại Ngôn đeo mặt nạ.

Thì ra, khi Lưu Ly ở bên ngoài nghe thấy tiếng bình hoa bị vỡ đã chạy ra ngoài, nhưng lúc này bả vai của Lưu Ly bị người khác bắt lấy.

Vừa quay đầu lại, Lưu Ly thấy một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện phía sau mình.

Đang định hất thuốc trong tay, Cố Tại Ngôn liền tháo mặt nạ ra, lúc này Lưu Ly mới dừng động tác lại.

Trước tiên Cố Tại Ngôn cầm thuốc khiến cho người đứng gác ngoài cửa hôn mê, Lưu Ly xuất hiện ngay phía sau.

Ngay khi nghe thấy một tiếng ‘Mẹ’ đầy sợ hãi của Bình Bình, Lưu Ly cũng chẳng bận tâm có cá lọt lưới hay không, cũng chẳng để ý sẽ rút dây động rừng, trực tiếp đá cửa mà vào, lúc này mới có cục diện bây giờ.

Tay Mục Quý Nhiên bị bẻ gãy, một tay khác vẫn đang túm Bình Bình.

Cố Tại Ngôn không cho Mục Tân Thành cơ hội thở dốc, duỗi tay muốn cướp người, nhưng lòng đề phòng của Mục Tân Thành rất mạnh, phản ứng theo bản năng giữ mạng đã khắc vào xương cốt của ông ta.

Nên khi Cố Tại Ngôn muốn cướp người, cái tay đang túm cổ áo Bình Bình của Mục Tân Thành đổi thành bóp chặt cổ Bình Bình, bước chân không loạng choạng lùi ra sau.

“Đừng có tới đây!”

Một tiếng kêu vừa rồi của ông ta cũng không nhẹ, nhưng đã một lúc lâu, người của ông ta vẫn không có động tĩnh gì, như vậy là ý gì trong lòng ông ta đã vô cùng rõ ràng.

Thấy hai người Cố Tại Ngôn quả nhiên không nhúc nhích, trong lòng Mục Tân Thành nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biết trong tay ông ta chính là bùa giữ mạng, khóe môi liền nở một nụ cười quỷ quyệt.

“Ngươi lui ra ngoài.” Mục Tân Thành nhìn Cố Tại Ngôn, ông ta không hề để ý đến Lưu Ly, nhắm vào cũng chỉ có Cố Tại Ngôn mà thôi, bởi vì ông ta chỉ cảm thấy hơi thở nguy hiểm trên người Cố Tại Ngôn.

Đôi mắt Cố Tại Ngôn âm lãnh, nắm chặt tay, gân xanh giữa trán giật giật, vừa định ra tay, lại thấy nước mắt trong mắt Lưu Ly, nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lưu Ly nhìn cổ Bình Bình đang bị bóp chặt, cả gương mặt trắng bệch của Bình Bình, hốc mắt đỏ hoe.

“Ông thả đứa trẻ ra, tôi làm con tin của ông.” Lưu Ly vừa nói vừa tiến lên một bước, trên mặt cố ý tỏ ra sợ hãi.