CHƯƠNG 262

“Cuối cùng thuộc hạ cũng biết lý do vì sao chủ tử lại đối xử với ba mẹ con kia đặc biệt như vậy, hóa ra do đó là chủ mẫu và cậu chủ nhỏ…”

Tại Lâm gọi chủ mẫu cực kỳ trôi chảy. Nếu trước kia, khi gặp Lưu Ly, Tại Tâm không hề gọi cô là chủ mẫu, vốn dĩ một người phụ nữ nông thôn không hề xứng với chủ nhân, hơn nữa còn là một người phụ nữ nông thôn có dung mạo bị hủy hoại, lại càng chẳng xứng.

Nhưng bây giờ gương mặt thật của người phụ nữ nông thôn đó đã lộ ra, khi đứng cùng một chỗ với chủ nhân quả thật là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.

Suy nghĩ của Tại Lâm rất lanh lẹ, vừa nói xong đã nghĩ đến chuyện ở rất xa, cho nên hắn không nhìn thấy sắc mặt bỗng nhiên thay đổi của chủ nhân nhà mình.

Lúc này gương mặt Cố Tại Ngôn rất khiếp sợ, dáng vẻ cứ như bị sét đánh.

Trước đây người dân thôn Đại Vĩ cũng từng nói, Bình Bình rất giống hắn, nhưng lúc ấy hắn chỉ cho rằng người dân trong thôn nghĩ hắn là cha của đứa bé đó nên thuận miệng nói bừa, vì vậy hắn cũng chưa nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ thuộc hạ của hắn đều nói rằng đứa bé kia giống hắn như một khuôn đúc ra, điều này có thể nói lên điều gì?

Bất chợt, Cố Tại Ngôn bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của Bình Bình.

Lúc mới gặp, Bình Bình gầy gò ốm yếu, nước da vàng vọt, tuy trông có phẩm chất tốt, nhưng cũng không quá bắt mắt.

Sau này đứa bé đó được chăm sóc tốt nên nước da trắng hồng, trên mặt cũng có da có thịt. Nhưng vì ở cùng nhau đã lâu nên, hắn không chú ý đến sự thay đổi trong dáng vẻ của đứa bé đó.

Có thể nói, ấn tượng của hắn với dáng vẻ của Bình Bình, vẫn dừng lại tại lần gặp đầu tiên.

Nhưng hôm nay nghĩ kỹ lại, hắn ngạc nhiên khi nhận ra, quả thật Bình Bình trông giống hắn đến bảy tám phần.

Trên thế giới này, có điều trùng hợp đến vậy sao?

Đúng vậy, trong cái nhìn của Cố Tại Ngôn, tất cả mọi chuyện đều là sự trùng hợp mà thôi.

Hắn vẫn chưa nghĩ đến hướng mà Bình Bình là con của hắn.

Dù sao Lưu Ly vẫn luôn đợi ở thôn Đại Vĩ, thậm chí còn hiếm khi đến trấn Biên Lư.

Bây giờ hai đứa bá đã năm tuổi, nếu tính cả thời gian mang thai, thì khoảng hơn năm năm trước, chắc hắn đang ở Dự Châu, chuẩn bị đến biên giới Ung Châu.

Mà Dự Châu cách trấn Biên Lư vài ngày đường, năm ấy Lưu Ly chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, không thể xuất hiện ở Dự Châu.

“Cậu bé đó không phải con của ta.” Cố Tại Ngôn lên tiếng phủ định lời của Tại Lâm.

Tuy rằng, bây giờ trên danh nghĩa hắn là cha của hai đứa bé đó, người đàn ông của Lưu Ly, nhưng đó cũng chỉ là giao dịch giữa hắn và người phụ nữ ấy mà thôi.

Nghĩ đến việc quan hệ giữa họ chỉ là một giao dịch, trong lòng Cố Tại Ngôn cảm thấy rất buồn bã.

Nhìn về phía Lưu Ly đang ở, ánh mắt của Cố Tại Ngôn tối dần, ngoài ra còn có thêm cả sự kiên quyết.

Ngay khi biết cô bất chấp nguy hiểm, trong lòng hắn cảm thấy rất hoảng loạn, thế nên hắn cũng hiểu rõ lòng mình.

Tuy chưa đến mức tình nghĩa sâu nặng đến chết không phai, nhưng Cố Tại Ngôn hiểu rõ rằng người phụ nữ đó đã chiếm rất nhiều phần trong lòng mình.