CHƯƠNG 264

Mãi cho đến hôm qua, khi nhìn thấy dung nhan gần hồi phục của Lưu Ly, sáng nay lại trông thấy gương mặt Bình Bình với khoảng cách gần, hắn mới có suy nghĩ rằng hai người là một.

Khớp thời gian, người cũng phù hợp, thứ duy nhất không khớp là địa điểm.

Năm năm trước, Lưu Ly là một cô bé trong một thôn nhỏ như thôn Đại Vĩ, sao lại đến Dự Châu?

Bởi vì vừa nghĩ thông điều này, nên dù lâu như thế Nhật Thiên vẫn chưa nói.

Nhưng Nhật Thiên cũng hiểu rõ, không thể không nói ra chuyện này.

Cố Tại Ngôn nghe Nhật Thiên nói, bình tĩnh như hắn, chấn trụ.

Người vào năm năm trước… Là Lưu Ly?

Sao có thể được cơ chứ?

Cố Tại Ngôn không bao giờ muốn nhớ lại chuyện năm năm về trước.

Thậm chí có thể nói, hắn chẳng nhớ chút nào về những chuyện xảy ra năm năm về trước.

Chỉ sau khi tỉnh lại, hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó, vốn dĩ ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng thuộc hạ làm việc không cẩn thận, nên để cho người phụ nữ Tống Linh Lung kia thành công.

Nhưng Nhật Thiên lại nói điều đó với hắn.

Khi hắn sắp tẩu hỏa nhập ma vì tác dụng mạnh mẽ của thuốc, đúng lúc đó, Nhật Thiên lại nhặt được một người phụ nữ cũng đang hôn mê vì bị trúng độc.

Nhưng sau đêm đó, cô lại biến mất không một dấu vết.

Hắn từng phái người đi tìm, nhưng lại không thấy dấu vết, dần dần hắn cũng không tìm nữa.

Còn về Tống Linh Lung, hắn đã ném thẳng nàng ta vào am ni cô thanh tu một năm.

Lý do khiến cho hắn nương tay, cũng chỉ vì ân tình mà trước kia Dự Vương giúp đỡ hắn.

Thế nhưng, Nhật Thiên lại nói, người phụ nữ năm ấy là Lưu Ly sao?

Sao lại có thể chứ? Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Kể cả có cưỡi ngựa đi cả ngày lẫn đêm thì cũng phải mất sáu ngày đến đi từ thôn Đại Vĩ đến Dự Châu.

Kể cả không nói đến chuyện khoảng cách, nếu người phụ nữ ngày trước là Lưu Ly, sao Lưu Ly lại bị trúng độc sau đó bị Nhật Thiên nhặt được? Sau khi xong việc sau cô có thể rời khỏi đó trong tình huống mà mấy người Nhật Thiên không hay biết?

Nhưng, Cố Tại Ngôn biết, Nhật Thiên không dám nói dối.

Nhưng nếu Nhật Thiên không nói dối, e rằng vậy chuyện lúc trước có gì đó kỳ quái.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Cố Tại Ngôi đã rà soát lại tất cả điểm đáng ngờ trong đầu đuôi ngọn ngành, sau đó hắn nhìn về phía Nhật Thiên với ánh mắt sắc bén.

“Người đi điều tra việc này thật rõ… Đích thân ngươi đi làm chuyện này.” Chuyện lúc trước, hôm nay ngẫm lại trông có vẻ nó có chỗ không bình thường, chắc chắn đã chỗ có nào nó bị bỏ quên.

Còn về Lưu Ly, từ khi bắt đầu hắn cũng chưa từng bảo mấy người Nhật Thiên đi điều tra cô, sau đó vì tâm trạng thay đổi nên hắn cũng không muốn đi điều tra.

Nhưng hôm nay liên quan đến thân thế của hai đứa trẻ kia, nên hắn không thể không điều tra.

“Vâng.” Nhật Thiên nhận lệnh, rời khỏi đó.

Tại Lâm há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.