CHƯƠNG 279

Ngoài Hạng Lưu Dương, đương nhiên còn có sắc mặt Cố Tại Ngôn thay đổi.

Cố Tại Ngôn bình tĩnh liếc nhìn sang một phía, một người ăn mặc như thường dân lặng lẽ rời đi.

“Nô tài tình cờ đi ngang qua Lương Châu, nghe tin hôm nay xử án Hầu gia, nên đến xem.” Lưu Công Công vẻ mặt ung dung: “Nô tài nghĩ đến việc tu thân dưỡng tính của Hầu gia mấy năm nay, hẳn không thể phạm tội này mới phải, nên mới đi tìm bằng chứng cứu Hầu gia, may mà nô tài đã tìm được.”

Nói rồi, Lưu Công Công ra hiệu bằng ánh mắt, cho các thị vệ giải người kia lên.

Người đàn ông được giải lên, quỳ trên mặt đất.

“Nô tài tình cờ nhìn thấy người đàn ông này đang lén lút, thậm thà thậm thụt, mới bắt lại, thì phát hiện hắn ta trông giống hệt như Hầu gia, mấy năm nay hắn đã mạo danh Hầu gia làm ra những chuyện thương thiên hại lý này, mong Các đại nhân trừng trị thật nặng kẻ táo tợn này. “

Lưu Công Công nói chậm rãi và từ tốn, chỉ mấy câu là giải thích rõ ràng sự việc và giúp Mục Tân Thành minh oan.

Mấy người vây xem có người tin, có người không tin.

Nhưng, với một người trông giống như Mục Tân Thành thế, ai có thể tìm ra bằng chứng để chứng minh rằng những điều đó không phải do Mục Tân Thành làm mà là thế thân của ông ta làm?

Cuối cùng không còn cách nào, Hạng Lưu Dương chỉ đành để Lưu công công đưa Mục Tân Thành đi.

“Hoàng hậu trong cung nhớ đứa cháu duy nhất này của mình rồi, cho nô tài thuận tiện dẫn người vào kinh, không biết Hạng đại nhân có thể sắp xếp một chút được không?”

Gương mặt già nua của Lưu công công tươi cười, lời nói cũng khách khí, chỉ có điều lúc này cũng đã nhắc đến hoàng hậu rồi, cũng không có chút ý khách khí nào, còn có ý vị muốn dùng hoàng hậu uy hiếp trong đó.

Hạng Lưu Dương bất động thanh sắc nhìn Cố Tại Ngôn, thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, lúc này Hạng Lưu Dương mới đồng ý.

Lưu công công rất đắc ý, mặt mày cũng có chút hếch lên.

Mà lúc hai cha con Mục Tân Thành đi ra, dữ dằn nhìn liếc qua Hạng Lưu Dương, giống như là muốn khắc dáng vẻ của Hạng Lưu Dương vào trong xương cốt, sau đó tìm lúc trả thù.

Đối với chuyện này Hạng Lưu Dương vẫn mặt không đổi sắc, hắn đã theo Nhiếp chính vương làm việc, nếu như thật sự sợ người ta uy hiếp, hôm nay cỏ trên mộ cũng phải mấy lứa rồi.

Hai cha con Mục Tân Thành rời đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhưng mà vụ án lần này thật sự phải tiếp tục thẩm tra xử lý.

Hạng Lưu Dương đến muộn, cho nên lần nữa hỏi Trương Tiến Danh những chi tiết bên trong.

“Theo bản quan biết, thôn dân thôn Đại Vĩ khoảng chừng trên trăm hộ, ngươi sao chỉ mang mấy người đi cướp người?”

Vụ án Bình Bình này là quan trọng nhất, chính là người nọ cố ý nhắc nhở chú ý, cho nên hắn không thể không lên tiếng hỏi rõ ràng.

“Là Phạm Thị phòng lớn Lưu Gia, là bọn họ thông tri thảo dân nói phần lớn đàn ông của thôn Đại Vĩ đều ra ngoài, thảo dân lúc đó mới dám phái người đến cướp người.” Trương Tiến Danh trả lời chi tiết.

Mà Trương Tiến Danh vừa mới nói những lời này, trong đám người đã có một người phụ nữ hai chân mềm nhũn, ngã ngửa ra đất, làm rối loạn một trận.

Hạng Lưu Dương ngước mắt nhìn về phía đám người, cầm lấy kinh đường mộc muốn gõ xuống hô yên lặng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu oan thê lương.