CHƯƠNG 294

Mà nhà kính không tách rời được độ ấm, độ ấm lại không tách rời được với củi, thu mua một lượng củi lớn rất cần thiết.

Trương Cao Ân nghe thấy lời này của Lưu Ly thì mắt sáng lên, điều này đối với các thôn dân mà nói, lại là một khoản thu nhập.

Thấy Lưu Ly không có gì muốn dặn nữa, Trương Cao Ân bèn không ở lại nữa, cáo từ rời đi.

Chỉ là sau khi đi ra khỏi cổng tre, vừa hay nhìn thấy Cố Tại Ngôn dẫn Bình Bình và Yên Yên từ phía nhà mới đi tới, trong mắt nhiều thêm vài phần cung kính và kiêng kỵ.

Cố Tại Ngôn: “…”

Cố Tại Ngôn không biểu sự cung kính và kiêng kỵ trong ánh mắt đó của Trương Cao Ân từ đâu mà ra, ánh mắt nhìn về phía hàng rào trong sân, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Đêm khuya, lặng lẽ tới.

Lưu Ly bận rộn một ngày cuối cùng cũng nằm ở trên chiếc giường tạm thời ở dưới đất, hai đứa trẻ cũng sớm đã ngủ thiếp đi vì mệt.

Khi vừa muốn nhắm mắt lại, Lưu Ly bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức không còn ý buồn ngủ nữa.

Ngồi dậy từ trên đất, Lưu Ly xoay đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn ở trên giường.

Chỉ là bóng người ở trên giường không nhúc nhích, Lưu Ly cũng không chắc Cố Tại Ngôn ngủ chưa, nhất thời có chút do dự.

“Có gì muốn hỏi sao?”

Cố Tại Ngôn bỗng lên tiếng, dọa Lưu Ly giật mình.

Mà vào lúc này, Cố Tại Ngôn đã ngồi dậy từ trên giường, xuyên qua bóng đêm nhìn sang Lưu Ly.

“Ờm, tôi muốn hỏi chuyện Quảng An Hầu.” Lưu Ly suy nghĩ một lát, vẫn hỏi ra lo lắng trong lòng: “Hôm qua Quảng An Hầu đó kiếm một thế thân thoát tội rồi, liệu có khi nào sẽ trả thù chúng ta không?”

Lưu Ly không hề nghi ngờ người mà thái giám đó mang tới là một thế thân, Quảng An Hầu hiện nay giống như hổ được quay về rừng, chỉ cần phản ứng lại, e là sẽ ra tay trả thù bọn họ.

Bởi vì, càng là người ác độc thì càng có nặng lòng báo thù.

Nếu Quảng An Hầu đó thật sự muốn ra tay với bọn họ, cô chẳng qua chỉ là một thôn phụ bình thường, có thể phòng như nào?

Mà cho dù Cố Tại Ngôn là một vị đại tướng, nhưng không phải có câu nói là ‘trứng chọi đá’ sao? Quảng An Hầu là đệ đệ của hoàng hậu,nếu hoàng đế hoàng hậu ra tay, một tướng quân như hắn còn có thể đối kháng kiểu gì?

Chỉ cần nghĩ vậy, Lưu Ly bèn cảm thấy rất lo lắng.

Cố Tại Ngôn nghe thấy lời này của Lưu Ly, trong mắt xẹt qua một tia sáng, chỉ vì căn phòng quá tối, Lưu Ly không nhìn thấy.

Khi trong lòng Lưu Ly đang khổ não thì Cố Tại Ngôn lại hờ hững mở miệng: “Yên tâm, hắn cho dù muốn trả thì cũng không thực hiện được.”

Lưu Ly nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Trong lời này của Cố Tại Ngôn, có phải ẩn chứa thâm ý không?

Lưu Ly muốn truy hỏi, nhưng Cố Tại Ngôn lại nói một câu: “Được rồi, những chuyện này đã có ta, không cần lo lắng, đi ngủ sớm đi.”

Nói xong, Cố Tại Ngôn nằm xuống, dáng vẻ rõ ràng không muốn nói nhiều.