CHƯƠNG 298

Nhưng, rất nhanh Mục hoàng hậu đã phản ứng lại, sau khi biết được mình đã thất thần, thu lại biểu cảm, trầm giọng nói: “Được rồi, bổn cung đã biết chuyện, ngươi lui xuống trước đi, chuyện này chôn chặt ở trong bụng cho bổn cung, nếu không…”

Mục hoàng hậu còn chưa nói xong, đã dọa tên thị vệ kia sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi.

“Hôm nay thuộc hạ không vào cung, thuộc hạ cáo lui.”

Nói xong, thị vệ kia chân sau rời đi.

Trong cung điện chỉ còn lại một mình hoàng hậu.

Không có ai nhìn thấy, Mục hoàng hậu cũng không thể che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Nhiếp Chính Vương mất tích nhiều ngày, bà ta và hoàng thượng đã từng phái người đi tìm, nhưng không có bất kỳ tin tức gì.

Mặc dù tuyên bố với bên ngoài “sống phải thấy người, chết phải thấy xác’, nhưng bà ta và hoàng thượng điều biết rõ, trong lòng bọn họ đều xem như Cố Tại Ngôn đã chết.

Nếu không phải như vậy, theo tính cách của hắn, đã trở về kinh thành từ lâu rồi.

Dù sao những chuyện mà hoàng thượng làm ở biên cương, bà ta đều biết, Nhiếp Chính Vương sao có thể không biết.

Mà điều khiến bà ta sợ hãi chính là chuyện này còn có sự nhúng tay của nhà họ Mục bà ta.

Năm đó, hoàng thượng 33 tuổi mới đăng cơ, nhưng lại bị một đứa con hoang mới mười năm tuổi làm Nhiếp Chính Vương trước một bước, không chỉ trong lòng hoàng thượng cảm thấy ủy khuất, mà bà ta cũng sốt ruột.

Dù sao hoàng nhi của mình chỉ nhỏ hơn đồ con hoang kia mấy tuổi, nếu như đồ con hoang kia cứ chiếm vị trí Nhiếp Chính Vương, lúc hoàng nhi của bà ta đăng cơ, không phải giống như hoàng thượng, đều phải chịu sự khống chế của người khác?

Nên chuyện đối phó với đồ con hoang này, nhà họ Mục bà ta cũng góp một phần sức lực.

Càng nghĩ, trong lòng hoàng hậu càng bất an.

“Không được, chuyện này ta phải nói với hoàng thượng.”

Mục hoàng hậu nói xong, muốn đi ra ngoài.

Chỉ cần hoàng thượng biết được Cố Tại Ngôn vẫn còn sống, nhất định sẽ đuổi cùng giết tận hắn.

Chỉ cần Cố Tại Ngôn chết, bọn họ sẽ an toàn.

Nhưng, Mục hoàng hậu còn chưa đi đến cửa, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.

“A…” Hoàng hậu giật mình: “Người đâu, có…”

“Hoàng hậu nương nương, Nhiếp Chính Vương bảo Tiểu nhân đến chuyển lời, chuyển lời xong Tiểu nhân sẽ rời đi, hoàng hậu chắc chắn muốn gọi người ngoài?”

Mục hoàng hậu vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt tái nhợt.

Cố Tại Ngôn, rõ ràng vẫn chưa chết?

Sao có thể?

Tại sao mạng của hắn lại lớn như vậy?

Bóng người kia cũng không quan tâm trong lòng Mục hoàng hậu đang nghĩ gì, từ trong lòng móc ra một lá thư.

“Hoàng hậu mời xem qua trước.”