CHƯƠNG 316

Tuy Trần Đại Tráng bảo đảm đi bảo đảm lại rằng người của thôn Trần Gia đều sẽ đi theo Lưu Ly làm việc, nhưng Lưu Ly vẫn bảo Trần Đại Tráng trở về hỏi thôn Trần Gia trước, biểu thị nếu nhà ai đồng ý thì cử một đại diện tới ký khế ước là được.

Nhưng điều khiến Lưu Ly không ngờ là không tới hai canh giờ, người của thôn Trần Gia gần như đều cử người tới bên ngoài căn nhà tranh của cô.

Ngoài người đại diện do mỗi nhà cử ra, còn có một vài người phụ nữ mang quà tới.

Nhà A xách một ít trứng gà, nhà B cầm túm tỏi, hơn nữa ai nấy đều rất nhiệt tình, làm cho Lưu Ly có hơi choáng váng.

Dù sao chênh lệch phản ứng của thôn Trần Gia và thôn Đại Vĩ quả thật rất lớn, làm cô tưởng cô nói không phải là cùng một chuyện.

Điều này khiến Lưu Ly không thể không nói lại một lượt quan hệ lợi – hại của nguy cơ bên trong.

Có điều, người của thôn Trần Gia lại không ai có dị nghị, điều này khiến thôn dân của thôn Đại Vĩ giúp Lưu Ly làm việc nghe tin chạy tới cũng rất ngạc nhiên, chỉ cảm thấy người của thôn Trần Gia e là bị điên rồi?

Trồng rau mùa đông, chuyện phi lý như này, người của thôn Trần Gia vậy mà cả thôn hưởng ứng muốn đi theo Lưu Ly làm việc, đây không phải bị điên thì là cái gì?

Trong lòng mọi người của thôn Đại Vĩ thầm cười nhạo người của thôn Trần Gia đều là đồ ngốc, nhưng không biết trong tương lai không xa bọn họ biết, kẻ ngốc thật sự là bản thân bọn họ, có điều lúc đó bọn họ đều xanh mật rồi.

Cứ như vậy, người của thôn Trần Gia đã ký khế ước với Lưu Ly.

Chỉ là qua vài ngày, mắt thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, các loại hạt giống trong không gian linh tuyền của Lưu Ly đã mọc tươi tốt, hạt giống thu được rất nhiều, nhưng vẫn không đợi được tin vải dầu từ bên phía Âu Dương Diệp truyền tới, điềm nhiên như cô cũng không khỏi có chút nôn nóng.

Khi đang nghĩ có nên lên trấn đi tìm Âu Dương Diệp không thì Âu Dương Diệp lại tự mình tìm tới cửa.

Nhìn dáng vẻ của Âu Dương Diệp, Lưu Ly hơi sửng sốt.

Âu Dương Diệp của lúc này đâu còn có dáng vẻ tiêu sái của công tử nhà giàu trước đó nữa, tuy ăn mặc sạch sẽ, nhưng thần sắc mặt mỏi sắc mặt trắng bệch.

“Anh…”

“Ớt đó của cô nhiều nhất bao lâu có thể có?”

Lưu Ly đang muốn hỏi Âu Dương Diệp bị làm sao thì bị Âu Dương Diệp cắt ngang với lời nói gấp gáp đó.

Chỉ là sau khi nghe thấy lời của Âu Dương Diệp, Lưu Ly lại phát giác điều không đúng.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trước đó cô đã nói với Âu Dương Diệp, muốn ớt, hoặc đợi tới mùa xuân năm sau, hoặc tìm được vải dầu, hơn nữa nhanh nhất cũng phải 2 tháng mới có thể thu hoạch được.

Cô tin Âu Dương Diệp sẽ không không nhớ điều này, vậy nên hiện nay hắn vội vàng tới đây, nhất định là vì đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến hắn loạn bước chân.

Âu Dương Diệp vốn còn có chút vẻ mặt khẩn cấp, bởi vì một câu nói của Lưu Ly, bỗng nhiên giống như bị hắt một chậu nước lạnh mà lạnh đi, trong nháy mắt, Âu Dương Diệp trở nên có hơi chán nản.

“Phương Hương Lâu cũng bắt đầu bán nấm rồi.” Âu Dương Diệp hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt bị bao trùm trong bóng tối, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc của hắn lúc này.

Âu Dương Diệp thích mặc nhất quần áo màu đỏ, ít nhất dáng vẻ cô từng thấy, phần lớn là mặc đồ màu đỏ.

Cảm giác hắn mang tới cho người khác là loại ôn nhu nhẹ nhàng, là loại mang theo vài phần gian xảo của thương nhân, giống như một con hồ ly mặt ngọc.

Hiện nay bộ dạng như này, ngược lại làm cho Lưu Ly không quen lắm.