CHƯƠNG 341

May là sau khi hắn trở về từ trên trấn thì đã giảng giải cho Yên Yên nghe “sự thật” trong làng, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy biểu cảm phong phú đa dạng của Lưu Ly?

Tối nay, Lưu Ly trong trạng thái vô cùng không tình nguyện, cuối cùng vẫn phải vào phòng.

Lưu Ly vốn dĩ muốn lề mà lề mề trong phòng chính, chờ đến lúc Bình Bình và Yên Yên ngủ xong thì lại đi vào trong căn phòng kia ngủ.

Nhưng Yên Yên lại mang theo bộ dạng lo lắng, sợ những gì mà Lưu Ly nói trước đó là lừa cô bé, thế là cô bé liền mở to mắt đòi nhìn cô vào trong phòng rồi mới chịu đi vào trong phòng mình.

Cuối cùng, không có cách nào khác, Lưu Ly đành phải kiên trì vào căn phòng mà mình đã chọn.

Xấu hổ trong chốc lát, Lưu Ly mới có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô giả vờ bình tĩnh mà nhìn Cố Tại Ngôn đang nhìn mình chằm chằm.

“Võ công của anh tốt, tối nay anh nhẹ tay nhẹ chân đi qua phòng bên cạnh ngủ đi, có được không?” Lưu Ly bắt đầu thương lượng.

“Nàng chuẩn bị lừa gạt Yên Yên?” Cố Tại Ngôn mặt không đổi sắc nhìn Lưu Ly, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc thật sự của hắn.

Lưu Ly: “… không phải, là… tôi…”

Lưu Ly muốn giải thích, nhưng mà lưỡi như dính lại với nhau.

Cố Tại Ngôn: “Nếu không phải vậy thì đi ngủ đi.”

Lưu Ly: “…” Chỉ có một cái giường, ngủ kiểu gì?

Là phu thê giả thì làm sao có thể ngủ chung được chứ?

Lưu Ly mở to mắt, nhưng mà nhớ đến chuyện này là do mình gây ra thì liền nhụt chí.

Nhìn bộ dạng khổ não của Lưu Ly, trong lòng Cố Tại Ngôn cảm thấy buồn cười, sợ khiến người khó chịu, thế là không có ý định tiếp tục trêu đùa Lưu Ly nữa.

Cố Tại Ngôn liền ôm lấy chăn gối trên giường trải xuống đất, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn nằm xuống đắp chăn lên, ung dung nói: “Ngủ đi.”

Nói xong, Cố Tại Ngôn liền nhắm mắt lại.

Nhìn tình huống trước mắt, Lưu Ly nói không nên lời trong lòng mình có cảm giác gì.

Nhưng Cố Tại Ngôn đã nhượng bộ rồi, Lưu Ly cũng không tiếp tục làm kiêu nữa, cô đi vòng qua Cố Tại Ngôn rồi leo lên trên giường nằm.

Ngủ ở dưới đất quá lâu, bây giờ được ngủ ở trên giường, vậy mà Lưu Ly lại nhất thời khó ngủ.

Nhất là lúc này trong phòng còn có Cố Tại Ngôn.

Mặc dù lúc cô nằm xuống Cố Tại Ngôn đã dùng nội lực tắt nến đi để cả hai không nhìn thấy nhau, nhưng lúc này trong căn phòng lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai người ở chung một mái nhà, nhưng đây là lần đầu tiên không có hai đứa bé ở đây, Lưu Ly chỉ cảm thấy có một loại cảm giác quái dị ở trong lòng, vung mãi mà không đi.

Ban đầu, Lưu Ly cho rằng tối nay là một đêm không ngủ, nhưng có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là do hô hấp của Cố Tại Ngôn có quy luật, thời gian dần dần trôi qua, cô nghe tiếng hít thở của Cố Tại Ngôn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chờ sau khi Lưu Ly ngủ rồi, Cố Tại Ngôn lại mở mắt ra.