CHƯƠNG 346

Tiêu thị còn đang mơ mộng mình có thể ăn ngon, đột nhiên bị Lưu Ly từ chối, lúc này vẻ mặt mới khó tin: “Cô từ chối tôi?”

Nàng ta cũng dám từ chối mình?

Biểu cảm của Lưu Ly lạnh lùng, không nói tiếng nào.

“Lưu Ly, nam nhân của cô đánh tôi, cô không giúp tôi, cô không sợ thiên lôi sẽ đánh mình à?” Tiêu thị trừng to mắt, tức giận nói.

“Ồ, thím muốn trộm thịt nhà tôi, đánh con gái của tôi, nam nhân của tôi chỉ ném thím vào trong mương nước là đã nhẹ lắm rồi.” Lưu Ly cười lạnh.

“Thím hai, tôi gọi thím một tiếng thím hai, thím đừng tưởng rằng tôi thật sự xem thím là trưởng bối. Nếu như sau này thím còn dám bắt nạt con của tôi, không cần nam nhân của tôi ra tay đâu, chính tôi sẽ không bỏ qua cho thím, tôi dám chắc là mình sẽ trả lại gấp mười lần, tôi nói được thì làm được.”

“Cô…” Tiêu thị không ngờ là Lưu Ly sẽ nói như vậy, bà ta vừa sợ lại vừa tức.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô tình của Lưu Ly, Tiêu thị tin chắc là Lưu Ly có thể làm được.

Có thể không tin à? Không phải là bà ta chưa từng ngậm đắng nuốt cay trong tay Lưu Ly.

“Còn thiên lôi đánh, nếu như ông trời có mắt thì người đầu tiên bị đánh cũng sẽ là thím hai đây, thím nói có đúng không nào?”

Lưu Ly vừa mới nói dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên ầm ầm một trận.

Rõ ràng là trên trời vẫn còn ánh mặt trời, trời xanh mây trắng, không hề có một đám mây đen nào.

Thấy cảnh tượng này, Tiêu thị còn muốn lên tiếng đột nhiên bị hoảng sợ.

Bà ta đột nhiên nhớ tới mình từng nghe trong thôn nói rằng, trước đó lúc Lưu Ly đi theo nam nhân trong thôn đòi lại sự công bằng giúp cho Trương Đại Lang, cũng bởi vì một câu nói của Lưu Ly mà bầu trời đang nắng bỗng nhiên lại có sấm chớp.

Trước kia bà ta không cảm thấy là thật, chỉ nghĩ rằng là lời đồn bậy bạ.

Nhưng mà tất cả mọi chuyện đã xảy ra lại khiến Tiêu thị phải run rẩy.

Lúc nhìn Lưu Ly, Tiêu thị cảm thấy vô cùng tò mò.

Chẳng lẻ lôi công thật sự quản lý chuyện thế gian à?

Tiêu thị sợ bị thiên lôi đánh xuống, vội vàng bò khỏi mương nước bẩn, bởi vì không cam lòng, Tiêu thị vẫn nhịn không được mà ném mấy lời nói ác ý với Lưu Ly.

“Cô đừng có đắc ý quá sớm.”

Nói xong, Tiêu thị liền chạy vào trong làng.

Lưu Ly nhìn bóng lưng của Tiêu thị, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Chờ đến lúc đối diện với những người đang xem náo nhiệt, Lưu Ly không muốn tiếp tục đón tiếp nữa, cô thuận miệng nói: “Hôm nay trong nhà có chuyện, mong mọi người về trước cho, nếu muốn tham quan trong nhà thì mời mọi người đến tiệc tân gia vào ba ngày sau.”

Tiệc tân gia là Lưu Ly chuẩn bị mời người trong thôn.

Lưu Ly đã ra lệnh đuổi khách, người trong thôn dù có da mặt dày đến đâu thì cũng không thể ở lại.

Huống hồ gì lúc nãy còn gây ra một trận ồn ào, nếu như bọn họ ở lại thì cũng không tốt, thế là tất cả mọi người chứng kiến quá trình Tiêu thị bị trừng trị đều nói lời cáo biệt với Lưu Ly.

Mọi người đều đi hết rồi, Lưu Ly mới nhìn Yên Yên rồi nói: “Yên Yên, con có bị thương không?”

Lúc nãy cô chỉ nhìn sơ qua Yên Yên, vẫn còn chưa kiểm tra người cô bé.

Yên Yên nghe cô nói như thế, trên mặt lộ ra một nụ cười gian xảo: “Mẹ à, Yên Yên không có bị thương, con chạy nhanh lắm, bà ấy không thể chạm vào Yên Yên.”