CHƯƠNG 377

Lưu Kim Vĩ lúc này cũng nhìn sang Lưu lão thái, thấy sắc mặt của Lưu lão thái không tốt lắm, một chút may mắn cuối cùng trong lòng Lưu Kim Vĩ cũng tan biến, không khỏi tức giận chất vấn.

“Bà, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Bị cháu ngoan mình yêu thương dùng loại giọng điệu này chất vấn, sắc mặt của Lưu lão thái càng thêm khó coi, nhưng vì chột dạ, Lưu lão thái căn bản không dám nhìn vào mắt của Lưu Kim Vĩ.

Khi mọi người đang nghĩ Lưu lão thái rốt cuộc tại sao vào lúc mấu chốt như này lại cắt đứt quan hệ với Lưu Ly, Lưu lão thái lại đột nhiên bịch một tiếng, ngồi phịch xuống đất ở trước mặt mọi người.

“Lão tam à, mẹ không sống nữa, con đi sớm như vậy, để cho người khác ai cũng bắt nạt bà già này, không có thiên lý nữa mà—”

Lưu lão thái vừa khóc lóc, vừa đập vào mặt đất, bộ dạng đau thương tuyệt vọng.

“Lão tam à, con sao lại không mang cả mẹ đi cùng, mẹ ngày ngày ăn cám ăn chấu, cũng không được một nơi tốt, muốn hưởng phúc của cháu gái, kết quả nó lại thông đồng với người khác cắt đứt quan hệ với bà già này, lão tam ơi, mẹ khổ quá, con sao lại sinh ra cái đồ bất hiếu như này.”

Lưu lão thái của lúc này, căn bản là đang quấy rối.

Nhưng người trong thôn lại trúng chiêu này, thấy Lưu lão thái khóc thành ra như này, có thôn dân không nhịn được mà đứng ra, khuyên Lưu Ly:

“Ly à, bà cháu tuổi tác cũng lớn như vậy rồi, cho dù cháu mặc kệ người của bên Lưu gia, bà của cháu cháu cũng nên quan tâm, hay là cháu đón bà của cháu tới đây sống vài ngày?”

Người nói chuyện là một đại nương già trạc tuổi với Lưu lão thái ở trong thôn.

Ngược lại cũng không phải là đại nương già có ác ý gì, thật sự là vì trạc tuổi với Lưu lão thái, bèn đặt hoàn cảnh của Lưu lão thái vào người mình, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh mình già không nơi nương tựa thì đại nương già cảm thấy đau lòng, không nhịn được mà mở miệng.

Còn người khác, tuy ánh mắt có dao động, nhưng cũng không dám mở miệng nói, dù sao bọn họ chỉ mong Lưu Ly có thể dẫn bọn họ kiếm thêm ít tiền.

Đương nhiên, cũng có người không trông mong vào Lưu Ly, đó chính là quả phụ Lê.

Dù sao Lưu Ly đích thân cắt đứt tài lộ của quả phụ Lê, cho nên đại nương già này vừa nói ra câu này, góa phụ Lê lập tức nhảy ra, mỉa mai: “Chu đại nương, bà không biết rồi, có vài người mắt cao hơn trời, còn không có lương tâm, bây giờ giàu có rồi thì tự nhiên mặc kệ sống chết của họ hàng nghèo, mọi người cảm thấy đúng không?”

Đúng không?

Đương nhiên có người cảm thấy là như vậy, nhưng bọn họ không dám nói.

Nhưng không dám nói, không đại biểu không dám nghĩ, ánh mắt của bọn họ đã bán đứng bọn họ.

Đối với những ánh mắt đó, Lưu Ly thật ra không để tâm.

Người xem xung quanh luôn là gió chiều nào thì nghiêng chiều đó, bọn họ không vào lúc này nói giúp cho lão Lưu gia, Lưu Ly đã cảm thấy bọn họ rất trượng nghĩa rồi.

Dù sao, tình trạng này tốt hơn nhiều với trình trạng lúc cô vừa tới không phải sao?

Còn việc sau khi góa phụ Lê nói xong, dùng ánh mắt khiêu khích đối với cô, cô không để tâm, chỉ là nhìn Lưu lão thái với ánh mắt lạnh lùng:

“Sao bà nhiều con cháu như vậy không thể tận hiếu mà cứ phải một đứa bị bà đuổi ra khỏi cửa suýt nữa chết đói như tôi tận hiếu? Huống chi 5 năm trước các người đã viết văn thư cắt đứt quan hệ tới tôi rồi, hiện nay tôi cũng đã thành nữ hộ, như này rồi các người còn muốn tôi tận hiếu, chuyện này nếu truyền ra ngoài ai còn dám lấy cô nương của thôn chúng ta nữa? Giờ sắp lấy chồng rồi còn phải tận hiếu với nhà mẹ đẻ sao?”