CHƯƠNG 381

Nếu đổi thành người khác, Tiêu thị nói ra lời này, vậy tất nhiên sẽ nể mặt mà cầm một bát thịt cho Lưu Vượng Vĩ mang về.

Nhưng đợi một lúc Lưu Ly lại không hề có phản ứng gì, Tiêu thị nhìn Lưu Ly, lại vừa hay chạm vào ánh mắt cười như không cười đó của Lưu Ly.

“Ăn ăn ăn, cũng không sợ ăn chết cháu, cái đồ không ra gì trong đầu chỉ biết tới thịt, còn không mau cút trở về?” Lưu lão thái vốn không lên tiếng, cũng là muốn đợi thịt, dù sao cầm về nhà còn có thể chia cho cháu ngoan của bà ta một phần.

Nhưng Lưu Ly không có động tác, lần đợi này ngược lại đợi tới mức bà ta mất hết mặt mũi, bèn bắt đầu mắng mỏ.

Tiêu thị không dám ngây ra nữa, kéo Lưu Vượng Vĩ đi.

Cũng không biết vô tình hay hữu ý, nhóm người Lưu gia vừa đi tới cửa lớn, Trương Trần Thị bèn hô một tiếng “ăn cơm”.

Nhóm người của Lưu gia chỉ cảm thấy mùi thơm của thịt càng nồng hơn, nhưng không ai dám dừng lại, trong lòng bọn họ tràn ngập oán niệm.

Đám người của Lưu gia như nào, Lưu Ly không quan tâm.

Đợi sau khi đám người của Lưu gia đi, Lưu Ly bèn lau lại một lần chiếc bàn trong phòng khách, lúc này mới mời đám người Âu Dương Diệp còn cả trưởng thôn Trương Cao Ân vào chỗ.

Mới đầu Trương Cao Ân đương nhiên từ chối, dù sao ông ta chỉ là trưởng thôn một thôn, nhưng người trên bàn đó không phú thì quý, ông ta có tư cách gì chứ?

Nhưng Lưu Ly lại nói: “Ông là trưởng thôn một thôn, lại là trưởng bối, nếu ông không thể ngồi, ai còn có thể ngồi chứ?”

Trương Cao Ân thấy Lưu Ly kiên trì, cũng không từ chối nữa.

Vốn Lưu Ly còn muốn đám người thím Trần vào ngồi cùng, nhưng bọn họ nói cái gì cũng không chịu, Lưu Ly bèn không cưỡng cầu.

Cuối cùng đợi tới lúc lên đồ ăn rồi.

Đồ ăn ở bàn bên ngoài đã được lên trước, gà vịt thịt cá đều có, vừa lên bàn thì được tranh nhau kịch liệt.

Nhưng dù là như vậy, đợi khi Lưu Ly bê đồ ăn trên bàn chính lên, mọi người vẫn bị mùi thơm thu hút.

Sự thu hút này lập tức cảm thấy thịt trong tay không thơm nữa.

Trong lòng các thôn dân ít nhiều cũng sẽ có oán trách sự đối đãi khác biệt quá mức rõ ràng của Lưu Ly, nhưng có chuyện của Lưu gia ở ngay trước mắt, bọn họ cho dù oán trách cũng chỉ dám giữ ở trong lòng.

Vào lúc này, các bàn lại được bê lên một món mới.

Mùi thơm đó… Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Người phản ứng chậm vẫn đang ngửi mùi, người phản ứng nhanh thì đã cầm đũa lên nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

“Ngon, tôi trước giờ chưa từng ăn đồ ăn ngon như này, hôm nay đáng rồi!”

Có người hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng gắp tiếp.

Chỉ là lần này không ai còn ngây ra nữa, tất cả đều dùng tốc độ nhanh chóng bắt đầu tranh đồ ăn.

Bên ngoài vì một đĩa đồ ăn mới thêm, mọi người tranh giành rất vui vẻ.

Mà trên bàn chính, Âu Dương Diệp nhìn một cái đĩa nhỏ được bày sẵn thịt đầy tinh tế có ở trước mặt mọi người: “Phu nhân món ăn này làm như nào, sao lại thơm như vậy?”

Hắn mở quán rượu lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy món ăn thơm như này.