CHƯƠNG 392

Chỉ là phòng chính còn cửa sau, Lưu Đại Quý bèn muốn tới phòng phía sau xem thử trước.

Điều may mắn là ông ta mới đẩy một cửa thì nhìn thấy bên trong có một cái rương, chính là cái rương đựng ngân lượng nhìn thấy lúc sáng.

Mở ra xem, bên trong quả nhiên đựng ngân lượng.

Lưu Đại Quý mừng như điên, hoàn toàn không nghĩ xem có gì không đúng ở trong.

Muốn chuyển chiếc rương, nhưng Lưu Đại Quý phát hiện một mình ông ta căn bản không khiêng được.

Cái rương khiêng không được thì Lưu Đại Quý càng vui.

Không khiêng được, vậy chứng tỏ có rất nhiều ngân lượng.

Vì vậy Lưu Đại Quý cởi áo ngoài của mình ra, buộc tay áo lại, biến cái áo ngoài thành một chiếc túi vải, Lưu Đại Quý bèn phấn khích nhét ngân lượng vào bên trong.

Phát tài rồi!

Có số ngân lượng này, ông ta có thể trở thành đại lão gia rồi.

Đợi sau khi không thể đựng được nữa, Lưu Đại Quý lúc này mới có hơi luyến tiếc không nỡ đi về phía cửa.

Chỉ là mới đi một bước thì cảm thấy sau gáy chói đau, sau đó mất đi tri giác.

Bên ngoài căn nhà mới, ở ruộng lúa cách đó không xa, Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ ngồi xổm ở sau ruộng lúa, nhìn về phía nhà mới.

Chỉ là mãi không thấy động tĩnh gì, Phạm Phương Huệ không khỏi nhìn sang Lưu Đại Phú: “Đương gia, chàng nói hắn thành công hay xảy ra chuyện rồi?”

Trong lòng Phạm Phương Huệ có chút bất an.

“Nếu xảy ra chuyện chắc sẽ kêu mới đúng, trong này rất yên ắng, chắc không có chuyện gì mới đúng.” Lưu Đại Phú phân tích.

Phạm Phương Huệ nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, bèn không băn khoăn nữa, vẫn đề nghị đợi thêm.

Khoảng một nén hương qua đi, bên trong vẫn không truyền ra động tĩnh, cuối cùng Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ không ngồi nổi nữa, nhất trí cảm thấy phải vào bên trong nhà mới xem thử, bởi vì bọn họ lo lắng Lưu Đại Quý mang ngân lượng đi từ chỗ khác.

Hai phu thê rất thuận lợi đi vào hậu viện, nhìn cửa sau của phòng chính không đóng, trên mặt của hai người vẫn có nghi hoặc.

Có điều nhìn thấy cửa của phòng phía sau mở, hai người đi về phía đó, vừa đi vào thì hai người bèn nhìn thấy trong bóng tối đó vẫn lấp lánh ánh bạc.

Nhất thời, mắt của hai người đều sáng lên, nhưng rất nhanh bọn họ đã nhớ tới một vấn đề.

Đại Quý đi đâu rồi?

Trong lòng Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ vừa có cảnh giác, cái gì cũng không kịp nghĩ thì đã mất đi tri giác.

Hai ám vệ lúc này mới từ trong tối đi ra, nhìn hai người trên đất, ám vệ 1 hỏi: “Chúng ta trực tiếp giải quyết mấy người này cho bớt việc, nhưng chủ tử tại sao còn muốn phí sức như vậy?”

Ám vệ 2 nghe vậy, vẻ mặt có hơi khó nói hết trong một lời mà nhìn ám vệ 1, cuối cùng mới nói ra một câu: “Giết người chỉ là cái gật đầu mà thôi.”

Ám vệ 1 mới đầu còn chưa hiểu, nhưng đợi sau khi hiểu được mấu chốt bên trong, ám vệ 1 lại bỗng dưng rùng mình.