CHƯƠNG 41
Mãi đến khi, dung mạo bị hủy, cô ấy mới hoàn toàn bị Lưu Trần Thị căm ghét.

Chỉ là Lưu Ly không hiểu, trong ánh mắt của Lưu Trần Thị nhìn cô tại sao lại có ý hận.

Ở trong ký ức của cô, cô từng thấy sự căm phẫn, chỉ chưa từng Lưu Trần Thị có ánh mắt như này.

Khi Lưu Ly muốn nhìn kỹ thì lại không nhìn thấy cái gì nữa.

Đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, Lưu Ly cũng không nhìn Lưu Trần Thị nữa, mà di chuyển ánh mắt sang Tiêu thị mặt mày đắc ý nhìn mình.

“Nhị thẩm vừa mới nói, đồ ngươi mua vào buổi sáng, trở về thì đụng phải ta, vậy cho ta hỏi nhị thẩm là gặp ta vào giờ nào, cho ta xem đồ trong giỏ của ngươi trong tình huống nào?” Vẻ mặt của Lưu Ly rất bình tĩnh, giống như mọi thứ đều tính sẵn không lòng.

Mọi người thấy Lưu Ly như vậy, sự nghi ngờ trong lòng không khỏi bớt đi vài phần, nhưng không ai nói chuyện vào lúc này, người nào người nấy đều đợi câu trả lời của Tiêu thị.


Ngược lại là Tiêu thị, thấy bộ dạng này của Lưu Ly, thần sắc trên mặt hoảng hốt, trong mắt cũng có sự chột dạ.

Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Tiêu thị không thể không bất chấp mà trả lời: “Đương nhiên là vừa tới vào giờ tỵ, ta từng đi qua trước cửa nhà ngươi, ngươi thấy ta cầm đồ, mặt mày e thẹn muốn kêu ta cho ngươi xem, ta là nhị thẩm, đương nhiên không thể không cho ngươi xem rồi.


Bình thường người trong thôn đều xuất phát tới trấn vào giờ mão, đầu giờ tỵ thì phải trở về nhà nấu cơm, cho nên Tiêu thị nói thời gian này nghe thì cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là lời mà Tiêu thị nói tiếp theo lại có chút gượng ép.

Tiêu thị có đức hạnh gì, trong cả thôn không ai không biết.

Nhị thẩm ngay cả canh gà người ta cũng có thể diệt gọn, sẽ là một nhị thẩm tốt sao? Lời này nói ra đều không có ai tin.

Cho dù Phạm Phương Huệ nghe, cũng không khỏi thầm nghiến răng, ở trong lòng mắng Tiêu thị là kẻ ngu xuẩn.


Mà Lưu Ly sau khi nghe thấy lời này của Tiêu thị thì càng nhếch môi, bộ dạng cười như không cười, Tiêu thị thấy thì càng hoảng.

“Ổ? Nếu như vậy, nhị thẩm còn nhớ cụ thể gặp ta vào giờ phút nào không?” Lưu Ly tiếp tục hỏi, khi Tiêu thị muốn mở miệng thì lại nói: “Trí nhớ của nhị thẩm tốt như vậy, chắc sẽ không không nhớ đâu nhỉ?”
Tiêu thị vốn là muốn nói không rõ giờ phút cụ thể, dù sao không ai có thời gian chuẩn, đây cũng điều bình thường.

Chỉ là cái nón có trí nhớ tốt này của Lưu Ly đã chụp xuống, lời đến cửa miệng của Tiêu thị lập tức gẻ lái: “Đương nhiên, ta vào giờ tỵ ba khắc thì đến nhà, gặp cô cũng chắc là hai khắc.


Giờ tỵ ba khắc, chắc là gần 10 giờ.

Cái Lưu Ly muốn chính là một thời gian chính xác, sau khi nghe Tiêu thị nói xong thì nhìn sang những người xem náo nhiệt đó: “Xin hỏi, giờ tỵ ba khắc, các người có ai nhìn thấy nhị thẩm của ta từ đâu mua đồ trở về không?”
Những người xem náo nhiệt này, gần như bao gồm tất cả những người đi trên con đường từ cổng thôn đến nhà cũ.

Cũng tức là, Tiêu thị muốn từ trấn trở về, nhất định phải đi qua cửa nhà của những người này.

Trong thôn trừ mấy hộ có nhà ngói xanh ra thì đều là bức tường rào thấp, cho nên Tiêu thị chỉ cần đi qua con đường đó thì nhất định sẽ có người nhìn thấy.