CHƯƠNG 431

Rất lâu sau, cuối cùng Quách Tế Chung đã lên tiếng, trực tiếp tra hỏi.

Đối với thái độ của Quách Tế Chung, Lưu Ly cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không thể hiện ra, chỉ nói: “Dân phụ nói ra, đại nhân có tin không?”

Bị hỏi lại, Quách Tê Chung có chút bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy có lý, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Ly, chỉ nói: “Một năm trước, trong huyện xảy ra một vụ án mạng, có ba người chết, đều là phụ nữ, mà hung thủ bổn quan nhận định là đàn ông.”

Nói đến đây, Quách Tế Chung ngước mắt lên nhìn Lưu Ly, nghiêm túc nói: “Bổn quan điều tra nửa năm không có kết quả gì, gần đây mới tìm được manh mối tang vật.”

….

Nhiêu Thanh Nhã vẫn còn ở cữ, nhà họ Nhiêu từ trên xuống dưới đều chăm sóc rất kỹ càng, cẩn thận, đứa bé cũng không khiến nàng ta phải bận tâm, nhưng cơ thể của Nhiêu Thanh Nhã ngày càng gầy đi, trên mặt cũng không thấy sự vui vẻ.

Người nhà họ Nhiêu đều nhìn thấy, nhưng không ai nói gì.

Người ta đã nói muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, Nhiêu Thanh Nhã đang đau lòng, mà thuốc dẫn này chính là người chưa từng xuất hiện, chồng của Nhiêu Thanh Nhã.

Sáng sớm ngày hôm nay, Nhiêu Thanh Nhã vẫn thức dậy từ giấc ngủ nông, nghe thấy người làm thưa bẩm, Chủ của Phúc Mãn Lâu có chuyện cầu kiến.

Chủ của Phúc Mãn Lâu Âu Dương Diệp, người có chút địa vị không ai là không biết người này.

Dù sao Âu Dương Diệp mới khoảng 20 tuổi, tay trắng xây dựng cơ đồ, sản nghiệp rải rác khắp Đại Giang Nam Bắc, tình thế theo sát nhà họ Hoa.

Người này đến cầu kiến, khiến Nhiêu Thanh Nhã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn bảo hạ nhân dẫn người vào phòng tiếp khách.

Chỉ là, sau khi nghe được mục đích Âu Dương Diệp đến đây, vẻ mặt Nhiêu Thanh Nhã đột nhiên thay đổi.

Không lâu sau, hạ nhân của nhà họ Nhiêu lại đi thông báo với thái gia và thái phu nhân, bà cô muốn trở về.

Theo lý mà nói, vẫn chưa ra tháng, Nhiêu Thanh Nhã không được mệt mỏi.

Nhưng lão thái gia Nhiêu Vân Châu không hề ngăn cản, ngược lại kêu người đi chuẩn bị.

Sau khi hạ nhân rời đi, Nhiêu lão phu nhân khuôn mặt tràn đầy lo lắng nói: “Nhã nhi, trở về vào lúc này, nếu như có….”

“Chuyện mà con bé nên đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt, trốn tránh không phải là cách giải quyết.” Nhiêu Vân Châu nhìn về phía xa, yếu ớt nói.

Nhiêu lão phu nhân nghe thấy vậy, chỉ thở dài một tiếng: “Tôi chỉ lo lắng sức khỏe của Nhã nhi…mà thôi, cứ để mặc con bé vậy…”

Nhiêu Thanh Nhã rời khỏi trấn Biên Lư, hạ nhân nhà họ Nhiêu đích thân đi theo bảo vệ,

Chỉ hai canh giờ, Nhiêu Thanh Hã đã đến huyện.

“Đi thẳng đến phủ nha.” Vẻ mặt Nhiêu Thanh Nhã sa sầm, căn dặn phu xe đang đánh xe.

Trước khi đi, gia chủ đã dặn dò phu xe phải nghe theo lời bà cô, nên phu xe không chút do dự đi đến phủ nha.

Xe ngựa dừng ở cửa phủ nha, nha dịch canh cửa vừa nhìn thấy Nhiêu Thanh Nhã, vô cùng kinh ngạc, lập tức hành lễ: “Phu nhân, sao người lại trở về?”

Nhiêu Thanh Nhã không trả lời câu hỏi của nha dịch, chỉ hỏi: “Đại nhân của các người đâu?”

Nha dịch dẫn đường, Nhiêu Thanh Nhã sải bước đi về phía trước, không hề giống như vừa sinh con.