CHƯƠNG 437

Vì suốt dọc đường sắc mặt của Nhiêu Thanh Nhã không ổn cho lắm, cộng thêm nghĩ đến nguyên nhân khiến Nhiêu Thanh Nhã sinh non, Lưu Ly cho rằng mình sẽ gặp một bà lão nghiêm khắc và rập khuôn.

Nhưng, Lưu Ly lại nghĩ lầm một lần nữa.

Quách lão phu nhân là một người đàn bà khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt mũi có vẻ hiền lành, trên tay cầm chuỗi tràng hạt.

Lúc này, Quách lão phu nhân đang ngồi trên ghế thái sư, một tay cầm chuỗi tràng hạt, nhìn Nhiêu Thanh Nhã với vẻ mặt hiền hòa: “Thanh Nhã về rồi, về rồi là tốt.”

Nói xong cũng không đợi Nhiêu Thanh Nhã nói, bà ta liền chuyển tầm mắt về phía Lưu Ly, quan sát tỷ mỉ.

“Vị này là?” Quách lão phu nhân tỏ vẻ không rõ.

Lão ma ma ở một bên bước lên, cười giải thích: “Lão phu nhân, vị này là Lưu nương tử, chính là ân nhân cứu mạng của phu nhân và hai vị thiếu gia, là một nữ thần y.”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao Lưu Ly lại luôn cảm thấy nó rất kỳ quái khi được nói ra từ trong miệng của lão ma ma kia.

Về phần kỳ quái chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ trong chốc lát.

Quách lão phu nhân nghe thấy vậy bèn lập tức kích động mà đứng lên khỏi ghế, căn dặn tỳ nữ đang đứng đợi bên cạnh: “Mau, còn không dẫn chỗ cho ân nhân?”

Vừa nói, bà ta vừa nhìn Lưu Ly với vẻ cảm kích: “May mà có nữ thần y, hay là nữ thần y ở lại trong phủ mấy ngày?”

“Ta…”

Lưu Ly định từ chối, nhưng Quách lão phu nhân dường như quá kích động, căn bản không để Lưu Ly nói hết lời, chỉ nhìn Nhiêu Thanh Nhã: “Thanh Nhã, hiện tại con vẫn đang ở trong tháng cữ, sinh nở lại chịu thiệt thòi lớn, để nữ thần y ở lại nhà con nhé.”

Lưu Ly cau mày, có cảm giác không thích bị sắp đặt.

Hơn nữa, cô muốn đến gặp lão phu nhân này một chút rồi trở về, không có ý muốn ở lại lâu.

Dù sao, mặc dù Hạnh Huệ trở về rồi có thể mang theo lời nhắn, nhưng nếu trong vòng ba ngày mà cô chưa trở về, sợ rằng bọn trẻ sẽ lo lắng.

“Cảm ơn mẫu thân đã lo lắng.” Giọng nói hòa nhã của Nhiêu Thanh Nhã từ bên cạnh vang lên.

So với vẻ đanh đá khi đối mặt với Quách Tế Chung và sự dịu dàng đoan trang mà Lưu Ly nhìn thấy trước đó, lúc này, giọng nói của Nhiêu Thanh Nhã bình đạm như một ao nước tù.

Mà lúc này, vẻ mặt của Nhiêu Thanh Nhã, có thể nói là không chút biểu cảm, cũng có thể nói là vô cùng nhạt nhẽo.

Khác biệt như vậy khiến Lưu Ly không nhịn được mà liếc nhìn Quách lão phu nhân kia thêm một cái.

Chỉ là cô không thể nhìn ra điều gì, Quách lão phu nhân vẫn mang theo dáng vẻ hiền từ kia, cô không nhìn thấy điều gì không ổn cả.

Cuối cùng, Lưu Ly vẫn phải ở lại, được Quách lão phu nhân phái người đưa cô và Nhiêu Thanh Nhã vào trong viện của Nhiêu Thanh Nhã.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Ly không nói một lời, Nhiêu Thanh Nhã cũng đoan trang trầm mặc.

Cho đến khi người của lão phu nhân rời khỏi, giữa Nhiêu Thanh Nhã và Lưu Ly vẫn còn sự im lặng.

Nhưng không lâu sau, Lưu Ly bèn nghe thấy Nhiêu Thanh Nhã thở dài một tiếng.

Sau đó, Lưu Ly bắt gặp ánh mắt áy náy và sầu muộn của Nhiêu Thanh Nhã.