Chương 459

Người của thôn Đại Vĩ tuy rằng bởi vì không biết Lưu Ly rốt cuộc có phải thật sự xảy ra chuyện hay không, cho nên vẫn luôn vây xem.

Nhưng rốt cuộc ở thời điểm mấu chốt, vẫn là trong lòng biết giữ gìn bản làng.

Cho nên, sau khi Trương Trần Thị nói ra những lời này, có vài người đã bị đánh thức, lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, dựa theo cách nói của ngươi, có phải chân ngươi giẫm lên mảnh đất nào, mảnh đất đó chính là của ngươi hay không?”

“Gặp qua da mặt dày nhưng chưa thấy qua ngươi da mặt dày như vậy, cướp đồ cũng cướp đến thôn chúng ta, là muốn khi dễ thôn chúng ta không có người sao?”

“…”

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, nói đến Phạm Đại Trấn mặt đều đỏ, rất là có vài phần thẹn quá thành giận.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng thôn dân Đại Vĩ này, hắn ta muốn mang đi sợ là có chút gì đó không dễ dàng như vậy.

Mà vừa nghĩ tới đầu sỏ gây nên là ai, trong mắt Phạm Đại Trấn liền lộ ra một tia hung dữ.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Phạm Đại Trấn cầm lấy một cây gậy gỗ còn to bằng cánh tay, đập về phía Trương Trần Thị……

Lúc xe ngựa đến cửa thôn, Lưu Ly xa xa đã nhìn thấy cửa nhà mình bên kia vây đầy người, mà Lưu Vương Thị thì lo lắng đứng ở bên ngoài nhà tranh nhìn về phía nhà mới bên kia, cũng không dám tới gần.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Lưu Ly liền lộp bộp một cái, liền bảo Trương Nhị Lang nhanh chóng lái xe đi.

Khi vừa đến cửa nhà, Lưu Ly đập vào mắt chính là Phạm Đại Trấn giơ gậy gỗ đập vào đầu Trương Trần Thị.

Lưu Ly trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi, lập tức muốn tiến lên hỗ trợ.

Nhưng mà tốc độ của Tại Lâm còn nhanh hơn, chỉ thấy Tại Lâm bước một bước dài, khi tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, thì đã tiến lên một phát bắt được bàn tay sắp hạ xuống của Phạm Đại Trấn, mạnh mẽ nắm lấy, dùng sức vặn một cái, trong nháy mắt tiếng răng rắc cùng tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng toàn bộ sân.

Tất cả mọi người vây xem, kể cả Phạm Phương Huệ ở bên trong, đều là bị một màn thình lình xảy ra trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Lưu Ly thấy Trương Trần Thị thoát hiểm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, từ cửa đi vào, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phạm Đại Trấn, trực tiếp rơi vào trên người Phạm Phương Huệ.

Nhìn thấy Lưu Ly, Phạm Phương Huệ vừa sợ vừa hận, đồng thời lại có chút chột dạ.

Hơn nữa, bị ánh mắt lạnh như băng của Lưu Ly nhìn, Phạm Phương Huệ chỉ cảm thấy da đầu một trận tê rần, theo bản năng muốn giải thích: “Lưu Ly, cái này…. Đây là hiểu lầm…”

Nghe vậy, Lưu Ly chỉ cười lạnh một tiếng, cái gì cũng chưa nói, rồi nhìn về phía cửa.

Thấy vậy, trong lòng Phạm Phương Huệ lộp bộp một cái, tự nhiên có dự cảm không tốt.

Nhưng vào lúc này, Lưu Ly mở miệng: “Nha dịch đại ca, việc hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy, vậy phiền các ngươi hỗ trợ xử lý một chút.”

Nha dịch!

Mọi người kinh hãi.

Mà theo lời nói của Lưu Ly vừa dứt, mấy nha dịch rất nhanh đồng loạt xuất hiện ở cửa.