Chương 472

Lưu Ly biết sẽ không phải không có việc gì, hơn nữa sự việc này khẳng định không nhỏ, chỉ là Trương Đại Tú cố tình giấu diếm, Lưu Ly thân là người ngoài, cũng không tiện vạch trần.

Tuy rằng Lưu Ly đã dự phòng trước, nhưng rốt cuộc cũng là phòng bệnh không phòng được tâm, cho nên lúc nửa đêm, Trương Hạnh Huệ vẫn phát sốt.

Cũng may có Lưu Ly ở đây, cho nên người Trương gia cũng không có biểu hiện quá mức vội vàng.

Chỉ là lần này bệnh của Trương Hạnh Huệ thế tới rào rạt, cho dù có thuốc hay của Lưu Ly, thì tình hình của Trương Hạnh Huệ cũng không có chuyển biến tốt đẹp, điều này khiến cho người Trương gia rốt cuộc vẫn không ngồi yên được.

“Lưu Ly, Hạnh Huệ sao còn chưa thấy tốt lên? Thím nhìn, trong lòng sốt ruột quá.” Trương Trần Thị lôi kéo tay Lưu Ly, trong mắt tất cả đều là nước mắt: “Thím đã mất đi một đứa, không thể lại mất đi một đứa nữa….”

Nói đến đây, Trương Trần Thị nghẹn ngào.

Nhìn Trương Trần Thị như vậy, trong lòng Lưu Ly cũng có chút khó chịu.

Nhìn về phía phòng Trương Hạnh Huệ, Lưu Ly hơi nheo mắt lại.

Hai ngày trôi qua, cũng đến lúc rồi.

Nghĩ vậy, Lưu Ly đứng dậy: “Thím, cháu đi xem Hạnh Huệ.”

Lúc Lưu Ly tiến vào phòng, đập vào mắt là Trương Hạnh Huệ đang đỏ mắt, ngơ ngác nhìn nóc nhà, cả người có vẻ thiếu sinh khí.

Cho dù Lưu Ly ngồi vào bên giường, Trương Hạnh Huệ ngoại trừ mí mắt giật giật, cũng không có phản ứng gì khác.

“Muội muốn chết như vậy sao?”Lần đầu tiên, Lưu Ly nói chuyện với Trương Hạnh Huệ với giọng điệu lạnh như băng.

Hai ngày nay, cô không phải không nhìn thấy ý muốn chết trong mắt Trương Hạnh Huệ, cũng không phải không biết Trương Hạnh Huệ vụng trộm đổ thuốc cô làm.

Cô không lên tiếng, là muốn cho nàng ta thời gian tự mình nghĩ thông suốt.

Nhưng hôm nay xem ra, Trương Hạnh Huệ đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt của bản thân.

Trương Hạnh Huệ miệng giật giật, không nói gì, nhưng khóe mắt lại có lệ rơi.

“Cho dù muội biết nếu muội chết, người nhà muội sẽ thương tâm khổ sở, muội vẫn muốn chết như trước sao?”Lưu Ly tiếp tục hỏi.

Trương Hạnh Huệ vừa nghe lời này, ánh mắt hơi buông lỏng một chút, tuy nhiên vẫn cắn chặt hàm răng, không nói gì cả.

Lưu Ly thấy vậy lập tức đứng dậy: “Trương Hạnh Huệ, muội khiến ta quá thất vọng.”

Nói xong câu đó, Lưu Ly không nói gì nữa, đi ra cửa.

Nhìn Lưu Ly xoay người, Trương Hạnh Huệ rốt cục không còn thờ ơ nữa: “Lưu Ly tỷ…”

Trong giọng nói của Trương Hạnh Huệ mang theo nghẹn ngào, run rẩy bất lực lại ủy khuất.

Lưu Ly dừng bước, nhưng không xoay người.

“Lưu Ly tỷ, đừng thất vọng ta, ta…. Ta cũng không muốn…” Nói xong, Trương Hạnh Huệ khóc nức nở.

Lưu Ly tỷ là người đầu tiên khẳng định nàng ta, nàng ta không muốn Lưu Ly tỷ đối với nàng ta thất vọng.

Bởi vì Lưu Ly tỷ, lần đầu tiên nàng ta thấy bản thân có thể làm được rất nhiều, lần đầu tiên tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình, nếu Lưu Ly tỷ cũng thất vọng nàng ta……