Chương 483

Lúc này, ở bên kia.

Trong một ngôi nhà nhỏ ở trong trấn, Trương Tiểu Muội nhìn mẹ mình với vẻ sợ sệt.

“Mẹ, đây là nơi nào?”Trương Tiểu Muội bất an co rụt cổ lại: “Con muốn trở về, mẹ đưa con trở về được không?

“Tiểu Muội ngoan.”Điệp Trúc Lam nở một nụ cười với Trương Tiểu Muội, chỉ là nụ cười đó có chút dữ tợn: “Sau này, ở đây chính là nhà của Tiểu Muội.”

Trương Tiểu Muội nghe thấy vậy liền lắc đầu như trống lắc.

“Mẹ, không muốn, con không muốn sống ở đây, con muốn cha…”

“Bốp”

Trương Tiểu Muội chưa kịp nói xong thì Điệp Trúc Lam đã thẳng tay tát vào mặt Trương Tiểu Muội.

Chỉ trong chốc lát, đôi má mềm mại của Trương Tiểu Muội liền sưng lên.

Trương Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Điệp Trúc Lam, trong mắt có sự sợ hãi, có sự khó hiểu.

Tại sao mẹ lại đánh mình? Câu hỏi này cứ lởn vởn không ngừng trong đầu Trương Tiểu Muội.

Mẹ nói nhớ cô bé, muốn đón cô bé lên trấn chơi, vì vậy cô bé mới đi cùng mẹ.

Sau đó, mẹ dẫn cô bé đến nơi này, còn nói đây là nhà của cô bé, cô bé cảm thấy sợ, muốn tìm cha.

Nhưng tại sao mẹ lại đánh cô bé?

Tiểu Muội nhỏ tuổi, lúc này có nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao mẹ mình lại đánh mình, hơn nữa ánh mắt nhìn mình cũng thật đáng sợ.

Cô bé chỉ cảm thấy đầu ong ong, trên mặt rất rất đau, nước mắt cũng từ trong mắt chảy xuống, lại nhìn thấy miệng mẹ mấp máy, không biết đang hung dữ nói những gì.

Giờ phút này, cô rất ghen tị với Bình Bình và Yên Yên.

Bởi vì, mẹ của Bình Bình và Yên Yên rất dịu dàng.

“Không được phép nhắc tới cha mày trước mặt tao, ông ta là kẻ phụ lòng vong ơn bội nghĩa, là ông ta đã hại tao trở nên như thế này, ông ta đáng chết!”Điệp Trúc Lam gào lên một cách cuồng loạn.

Thế nhưng, khi bắt gặp ánh mắt ngơ ngác như lên án kia của Trương Tiểu Muội, nàng ta không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, điều này cũng khiến giọng nói của nàng ta cao hơn mấy phần.

“Được rồi, đừng nhìn tao như vậy, đợi lát nữa nếu không biểu hiện tốt, xem tao chỉnh đốn mày thế nào.”Điệp Trúc Lam nói một cách hung ác.

Chỉ là Điệp Trúc Lam không biết rằng hiện tại Trương Tiểu Muội hoàn toàn không nghe thấy lời nàng ta nói.

Đương nhiên, nàng ta cũng không quan tâm đến những điều này bởi vì giọng nói của nàng ta vừa dứt, chủ nhân của ngôi nhà này liền đến rồi.

Một người đàn ông trung niên bước ra, bên cạnh người đàn ông là một thanh niên trông như mười bảy mười tám tuổi, đang cười ngốc nghếch, khóe miệng còn chảy nước miếng, nhìn từ ngoại hình thì chắc là có trở ngại về trí lực.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Trương Tiểu Muội, đôi mắt của chàng trai trẻ sáng lên: “Nương tử, đó là nương tử của ta.”

Người thanh niên vừa nói vừa lao về phía Trương Tiểu Muội với vẻ ngốc nghếch, miệng vẫn không ngừng gọi ‘nương tử’.