Chương 491

Nhưng Hoa gia ở trong mắt người bình thường là một gia tộc lớn, Hoa Vũ ở trong mắt người bình thường, đương nhiên cũng là nhân vật có khí thế còn cao quý bức người, ai còn dám nhổ răng cọp chứ?

Hoa Vũ ngay từ đầu thì không muốn cho Lưu Ly chọn, mà đã xác định chủ ý để cô đứng nói chuyện.

Tuy nhiên Lưu Ly lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoa Vũ, còn chưa đợi Hoa Vũ phản ứng lại, Lưu Ly đã vòng qua cái bàn đó, trực tiếp đi về phía chỗ trống ở bên cạnh Hoa Vũ, hơn nữa rất từ tốn nói một câu: “Như vậy thì cảm ơn.”

Dường như căn bản không hiểu ý đồ của Hoa Vũ, cũng hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt của Hoa Vũ như nào.

Tóm lại, bàn hợp tác làm ăn với người khác, bất luận có bàn bạc thành công hay không, đều không có đạo lý người khác ngồi cô đứng.

Trừ phi, đối phương là đương kim hoàng thượng.

Nhưng hoàng thượng gì đó quá xa xôi, cô đoán chắc cả đời này cũng không thể hợp tác với hoàng thượng.

Lưu Ly nghĩ như vậy, cũng không đợi Hoa Vũ nói muốn cô uống trà, cô thong dong cầm lấy một ly trà từ từ thưởng thức.

Khi đến vừa hay nhìn thấy có tiểu nhị bê khay trà đi ra, trong trà còn bốc hơi nóng, mùi bên trong còn khá nhẹ, đương nhiên không thể bị ai uống, cho nên cô cầm rất là yên tâm.

“Cô…”Ra đòn phủ đầu không thành công, lại bị cướp mất trà thượng hạng của riêng mình, Hoa Vũ chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn ở cổ họng, không nhổ ra được, không nuốt xuống được, rất khó chịu, chỉ có thể trừng mắt Lưu Ly, sắc mặt đỏ bừng.

Tức giận!

Hắn còn chưa từng thấy nữ nhân nào mặt dày vô sỉ ra bài không theo lẽ thường như này.

Nữ nhân này không phải là một cô gái thôn quê hay không? Rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu thế?

Lưu Ly giống như không nhìn thấy sắc mặt khó coi, ánh mắt vặn vẹo của Hoa Vũ ở bên cạnh, sau khi uống một ngụm thì đánh giá trà này không bằng trà trong không gian của cô ở trong lòng, bèn để ly trà xuống, nhìn sang Hoa Vũ: “Các hạ gọi ta đến có chuyện gì?”

Nói xong, cũng không đợi Hoa Vũ mở miệng thì nói: “Nếu không có chuyện gì, trong nhà còn có việc, tôi đi trước.”

“Cô không sợ tôi sao?”Hoa Vũ hỏi với vẻ mặt vặn vẹo, mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt của Lưu Ly cố ý khựng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Hoa Vũ, đánh giá trên dưới, khi thấy Hoa Vũ kỳ quặc, Lưu Ly mới mở miệng đầy tiếc nuối: “Nhìn tới nhìn lui, vẫn không thể nhận ra các hạ, thật sự xin lỗi.”

Ý này tức là tôi không biết anh, cho nên không cần sợ anh.

“Tôi là người của Hoa gia…”Hoa Vũ mặt mày tự hào nói, sau đó đáy mắt mang theo vài phần gian tà nhìn Lưu Ly, giống như đang nói: Người phụ nữ vô tri, biết sự lợi hại của tôi rồi chứ?

Lưu Ly: “… Hoa lão gia tìm tôi có chuyện gì?”

Thật ra nếu có thể, cô không muốn đối mặt với người gầy đét như này, nếu những biểu cảm đó được thể hiện từ người có gương mặt đẹp, vậy thì bổ mắt.

Nhưng ở trên mặt của người trước mắt… không phải là xác thật của cương thi chứ?

Hoa Vũ không biết Lưu Ly nghĩ gì trong lòng, nếu biết thì nhất định sẽ tức ói máu.

Chỉ là phản ứng của Lưu Ly cũng khiến hắn rất không vui.