Chương 513

Thấy vẻ mặt của cô gái kia vẫn không phục, Lưu Ly liền hỏi: “Nếu tôi mua cô, những ngày sau của cô sẽ trải qua rất tốt, cô sẽ đối xử với người nhà cô thế nào?”

Cô gái kia nghe vậy, trong mắt mang theo ghen ghét: “Ta nhất định khiến cho bọn họ hối hận vì đã bán ta!”

Lưu Ly tiếp tục hỏi: “Cô muốn khiến bọn họ hối hận thế nào?”

“Ta sẽ tiêu tiền khiến cho họ nhà tan cửa nát, quỳ gối hối hận trước mặt ta.” Khi nói những lời này, đáy mắt cô gái tràn đầy sự thù hận.

Hai cô gái khác nghe cô nói vậy, theo bản năng nhích sang bên cạnh, bà môi giới béo kia thấy vậy cũng không nhịn được nhíu mày.

“Đó là người nhà đã sinh ra nuôi lớn cô, lòng trả thù của cô lại nặng như vậy, vậy nếu tôi là chủ mà mắng cô, chẳng phải cô sẽ hận người làm chủ -tôi à?” Lưu Ly mở miệng.

Bị người bán, trong lòng có thể hận, cũng có thể có lòng muốn trả thù, nhưng tuyệt đối không thể có lòng ngoan độc.

Nàng ta có thể chọn rất nhiều cách để khiến đối phương hối hận vì đã bán nàng ta, nhưng nàng ta không lựa chọn cách khác, lại chọn cách trả thù có tính chất nặng nhất.

Loại người này trong lòng độc ác, hễ là có chỗ nào không bằng lòng với ý của cô thì sẽ ghi hận trong lòng, người như thế cô sẽ muốn sao?

Cô nương kia nghe xong lời Lưu Ly theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ly lại không nói dám nói gì cả, chỉ cụp mắt hạ xuống cảm giác không cam lòng.

Dựa vào cái gì chứ?

Bọn họ đối với nàng ta như vậy, nàng ta dựa vào cái gì không thể đối phó với họ như vậy?

Lưu Ly không quản nàng ta, mà hỏi bà môi giới béo, hai nhà kia bao nhiêu tiền.

Vì hai gia đình này lần nào cũng đòi ở cùng nhau, mỗi lần báo giá bán lại không bán ra được, nên bà môi giới béo mở miệng thì báo giá luôn: “Nhà này hai mươi lăm lượng, nhà kia bốn mươi lượng.”

Bà môi giới béo lần lượt chỉ vào gia đình gầy yếu và gia đình người hầu, bình quân mỗi người cũng chưa đến mười lượng bạc.

Lưu Ly nghĩ nghĩ, đang định gật đầu, lúc này bỗng nhiên một cô gái đi ra, quỳ xuống trước Lưu Ly: “Xin phu nhân mua nô tỳ.”

Lưu Ly cúi đầu nhìn lại, thấy là một cô gái vẻ mặt thanh thú, ánh mắt sáng rực, trên người mang đầy hơi thở hăng hái.

Cô gái này vừa nhìn là thấy khác với những người khác, đó là một người đứng trong đám người thì cũng rất nổi bật.

Một người như vậy, vừa rồi cô lại không thấy, có thể thấy được nàng ta cố ý che giấu hơi thở trên người.

Chỉ là…

Lưu Ly híp mắt, theo bản năng nhìn về phía Tại Lâm.

“Cô biết làm gì?” Thu lại tầm mắt, Lưu Ly hỏi cô gái.

“Biết võ công.” Cô gái đáp.

“Tên cô là gì?” Lưu Ly tiếp tục hỏi.

“Nô tỳ lúc đầu tên tiểu Lục, hiện giờ chỉ đợi phu nhân mua nô tỳ, ban tên cho nô tỳ.” Cô gái nói.