Chương 530

“Phụt…”

Chương Cảnh Lâm còn chưa nói hết lời, Lưu Ly đã trực tiếp nhịn không được bật cười thành tiếng.

Trên công đường, trong lúc nghiêm túc như thế, Lưu Ly lại cười ra tiếng, làm lực chú ý của mọi người nhất thời đều tập trung vào trên người Lưu Ly.

Lúc Chương Cảnh Lâm cũng nhìn về phía Lưu Ly thì thấy Lưu Ly trào phúng cười, đáy mắng mang theo vẻ lạnh lùng và buồn nôn nhìn mình.

Nhất thời, trong lòng Chương Cảnh Lâm đánh bộp một tiếng, có một cảm giác không tốt lắm.

Quả nhiên, cảm giác này vừa mới dâng lên, chợt nghe Lưu Ly nói: “Ngươi nói người ta câu dẫn ngươi? Chỉ với một thân bệnh lậu của ngươi?”

“Ngươi nói nhà ngươi có tiền, chỉ với hai cái cửa hàng nho nhỏ của nhà ngươi trên trấn trên này? Kẻ có tiền còn nhiều, rất nhiều, người ta vì cái gì mà phải câu dẫn một người bệnh lậu lại còn không có bao nhiêu tiền như ngươi?”

Bệnh lậu, ở thời đại này chính là bệnh lây qua đường sinh dục.

Trong giọng nói của Lưu Ly tràn đầy trào phúng và chế nhạo.

Vốn cô cũng không muốn mở miệng chỉ ở bên xem chuyện xảy ra, dù sao tất cả bọn Ám Ngũ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, cô căn bản không cần làm chuyện gì thừa thãi.

Nhưng mà nghe Chương Cảnh Lâm muốn đổ nước bẩn lên đầu Vương Bình Mai, cô lại có chút nhịn không được.

Cũng là thời đại này đa phần mọi người đều quá nghèo, nếu không với gia thế như vậy của Chương Cảnh Lâm, sao có thể đủ để làm nhiều chuyện ác như vậy?

Cô gái bị hắn ta vu khống thật đúng là đáng thương.

Lưu Ly nghĩ, trong ánh mắt nhìn Vương Bình Mai mang theo lo lắng.

Thời đại này luôn hà khắc với phụ nữ, không biết Vương Bình Mai bị tìm đến làm chứng đến cùng là tốt hay xấu.

“Ngươi… ngươi ngậm máu phun người.”Chương Cảnh Lâm giận.

“Có phải ngậm máu phun người hay không trong lòng ngươi không tự biết? Đừng quên ta vừa mới bắt mạch cho ngươi.”Lưu Ly không chút khách sáo.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

“Ha, trên đời này nào có cô nương làm nghề y? Còn có người có chút khả năng ai mà không lớn tuổi? Ngươi căn bản cũng không biết y thuật chỉ đến đây quấy rồi.”Chương Toàn lên tiếng.

Lập tức nói với Quách Tế Chung: “Đại nhân, phụ nhân này nhiễu loạn công đường, xem thường đại nhân, kính xin đại nhân xử lý.”

“Lớn mật!”Quách Tế Chung lại gõ đường mộc.

“Xít…”Chương Toàn lại cắn phải đầu lưỡi.

“Lưu nương tử y thuật cao siêu, bà xã của bản quan mang song thai khó sinh chính là nàng cứu, nàng hoàn toàn xứng đáng với thần y, há lại để cho ngươi nghi vấn?”

Lời nói này của Quách Tế Chung đương nhiên không phải nói cho Chương Toàn nghe, mà là nói cho những người vây xem nghe.

Dù sao nếu không giải thích, dân chúng xem Lưu Ly là lang băm đến nhiễu loạn công đường sẽ không tốt.

Mà cả huyện Lâm An, người nào cũng biết có một nữ thần ý cứu phu nhân huyện lệnh và hai đứa bé song sinh của hắn, vừa giải thích như vậy, lời nói của Lưu Ly lập tức vô cùng có độ tin cậy.