"Cái gì? Ngài đánh không lại hắn?"
Ngọc Long lúng túng trả lời: "Ta cứ nghĩ hắn chỉ có Độ Kiếp Sơ Kỳ nhưng vừa rồi bạo phát ra tu vi chỉ e đã rất gần với Độ Kiếp Hậu Kỳ."
Triệu Hạo lúc này mới biết vị cường giả đi theo Trần Minh Quân lợi hại thế nào, hắn trầm ngâm nói: "Hay là thế này, ngài cầm chân tên cường giả kia một chút sau đó ta đem thằng phế vật kia giết.

Làm xong hết thảy chúng ta cao chạy xa bay, ra khỏi Đại Lê."
Ngọc Long nói khẽ: "Đừng nói ngăn cản hắn một lát, chỉ sợ một chiêu của hắn lấy lão phu tình huống bây giờ cũng không tiếp nổi."
"À..." Triệu Hạo trong lòng thầm nghĩ nguyên lai sư phụ một chiêu của người ta cũng đón đỡ không nổi cho nên nãy giờ mới không dám động thủ.

Hắn giọng nói tràn đầy sự cảm thông: "Sư phụ, ta hiểu được."
Ngọc Long thẹn quá hóa giận mắng: "Ngươi cho rằng mỗi một cảnh giới chênh lệch rất nhỏ? Mỗi một cảnh giới ở giữa chênh lệch không nhỏ, cảnh giới càng cao sự chênh lệch của mỗi cảnh giới nhỏ càng lớn hơn.

Giống như Độ Kiếp Kỳ, mỗi tiểu cảnh giới chênh lệch nhau chẳng khác gì trên trời dưới đất."
Triệu Hạo im lặng không nói, trong quá khứ hắn cũng từng không ít lần vượt cấp đánh địch cho nên tự mình hiểu rõ sự chênh lệch này.
Ngọc Long đề xuất: "Hắn đã không đem tính danh của ngươi tiết lộ, theo ta nghĩ hắn cũng không muốn đuổi cùng giết tận.

Ngươi bây giờ không cần ủy thác bán đấu giá nữa, trực tiếp tham gia đấu giá hội là được."
Triệu Hạo lo lắng: "Thế nhưng lát nữa đấu giá xong ta không có tiền trả thì phải làm sao?"

Ngọc Long trách mắng: "Ngươi bị ngu à? Thằng nhóc con Trần Minh Quân chỉ đưa ra điều kiện để Thanh Vân Các không nhận ngươi ủy thác vật phẩm chứ cũng không cấm ngươi tham gia bán đấu giá.

Chỉ cần ngươi đấu giá thành công hai món bảo vật kia sau đó dùng bộ thất phẩm công pháp thanh toán không phải xong a?"
— QUẢNG CÁO —
Triệu Hạo lúc này mới hiểu ra ý định của sư phụ vội nói: "Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo."
Không đợi Vân Kỳ lên tiếng, hắn đem công pháp thu hồi bước thẳng về phía cổng vào hội trường.

Nhìn theo bóng lưng của Triệu Hạo, Trần Minh Quân cười cười.
Vân Kỳ mỉm cười hỏi: "Công tử, hiện tại đã có thể bắt đầu ghi chép rồi chứ?"
Trần Minh Quân gật đầu: "Bắt đầu đi."
........
Đi qua hơn một giờ đồng hồ tiến hành đếm, kiểm định chất lượng, rốt cuộc một ngàn không trăm chín mươi tám quyển đã được phân loại xong.

Có tổng cộng một ngàn quyển lục phẩm, chín mươi quyển thất phẩm và chỉ có tám quyển bát phẩm công pháp.
Kết quả này Trần Minh Quân đã sớm biết rõ, Chu lão cũng không ngạc nhiên chút nào bởi vì trước khi đến đây chính bản thân hắn cũng đã kiểm định.

Vân Kỳ đối với kết quả này lại hết sức rung động, hắn không ngờ tới vậy mà có đến tận chín mươi quyển công pháp thất phẩm, càng kinh hãi là còn có tám quyển bát phẩm.
Côn Lôn Giới từ Sơ Khai thời đại đến Thái Cổ thời đại nhân tộc võ học phồn thịnh, công pháp có rất nhiều.

Thế nhưng kể từ khi đến Thượng Cổ thời kỳ Côn Lôn Giới bắt đầu mỗi một ngàn năm xuất hiện một lần Thiên Mệnh Chiến, trải qua mỗi một trận tranh đấu lại có rất nhiều công pháp bị thiêu hủy.
Đặc biệt là vị gần nhất đạt được Thiên Mệnh, hắn đến từ ma đạo, tính cách tàn bạo cho nên sau khi lần tranh đoạt Thiên Mệnh này kết thúc đã đem một nửa số lượng công pháp của toàn bộ Côn Lôn Giới tiêu hủy.
Cũng vì nguyên nhân này mà hiện giờ Côn Lôn Giới công pháp hiếm hoi, thưa thớt, trân quý.

Đặc biệt là công pháp tu luyện từ bát phẩm trở lên có thể nói có tiền cũng không mua được.

Đại Lê mặc dù hưng thịnh nhưng số lượng bát phẩm công pháp cũng không quá ba mươi bộ, trong đó già nửa thuộc về Đại Lê hoàng tộc nắm giữ.
Sau khi vui mừng, Vân Kỳ lại sầu lo bởi vì bát phẩm công pháp giá trị quá lớn hắn cần thêm thời gian để chuẩn bị.

Nghĩ nghĩ, hắn nói: "Công tử, tám bộ bát phẩm công pháp này chỉ sợ hôm nay chưa thể mang ra bán đấu giá.


Còn lại toàn bộ lục phẩm, thất phẩm công pháp ta sẽ cho người đem tin tức truyền ra ngoài để có thể bán được số tiền lớn nhất có thể." — QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân cũng không ngoài ý muốn, gật gật đầu nói: "Chuyện này các chủ cảm thấy làm thế nào tốt thì xin cứ việc làm."
Vân Kỳ nghe vậy vui vẻ nói: "Cảm ơn công tử tín nhiệm, lão phu chắc chắn sẽ không để cho ngài thất vọng."
Nói xong hắn ra lệnh cho hai tên nhân viên dẫn đường đưa Trần Minh Quân và Chu lão đi vào trong hội trường.

Hội trường này số lượng ghế ngồi không nhiều, chỉ có thể chứa đựng một năm ngàn người.

Trần Minh Quân quan sát xung quanh phát hiện cả cái hội trường xây dựng giống với sân đá rạp chiếu phim trên Địa Cầu tạo thành vòng tròn bao quanh sân nhỏ ở giữa, phía trên hàng ghế còn có một khu vực phòng ốc có kính đen.
Thông qua việc hỏi nhân viên dẫn đường, hắn lúc này mới biết những căn phòng kia chỉ dành cho khách hàng VIP.

Bên trong mỗi căn phòng đều sẽ có thị nữ hầu hạ, có cách âm trận pháp, có giường nằm....
Ban đầu Trần Minh Quân nghe có chút hào hứng vì dù sao cũng lần đầu ra bên ngoài chơi, cũng rất muốn biết Thanh Vân Các tiếp đón khách hàng VIP sẽ như thế nào ai ngờ nghe đến bên trong mỗi căn phòng sẽ có mấy vị xinh đẹp thị nữ hầu hạ, có giường lại có cả cách âm trận pháp.
Loại tiếp đãi này làm sao nghe vào cứ cảm thấy có cảm giác không được trong sáng?
Cho đến khi bước vào trong căn phòng hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Chỉ thấy trong phòng không gian cũng không lớn, chỉ rơi vào khoảng mười năm đến hai mươi mét vuông, trước cửa sổ bài trí một bộ ghế sofa cùng một cái bàn.

Ngoại trừ những thứ này, trong phòng còn có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc ghế hình chữ S nằm ngang.
Trần Minh Quân nhìn xem những thứ này, mặt già đỏ lên.

Thế giới này phát triển theo hướng lệch a?

Bất quá hắn cũng không phải thiện nam tín nữ hạng người, không chút do dự bước vào bên trong.

Đi đến đứng ở trước cửa sổ kính màu đen hắn đem rèm cửa kéo ra nhìn xuống trong sân toàn cảnh, khoan hãy nói góc view này thật rất tốt, vừa nhìn được vật đấu giá ở giữa sân lại vừa được tất cả những người đang ngồi trong sân.
Một tên nhân viên không biết nghĩ đến cái gì, tươi cười giới thiệu: "Công tử, các căn phòng VIP đều sử dụng loại kính có khắc họa trận pháp cho nên bên trong nhìn được ra bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong."
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân: "..."
Ta thật ra rất không quan tâm đến vấn đề này!!!!
Hắn cũng không mở miệng đáp lại nhân viên kia bởi vì bây giờ ánh mắt đang nhìn về phía một người toàn thân bao trùm bởi áo choàng đen, không phải Triệu Hạo thì là ai.

Trần Minh Quân khóe miệng khẽ nhếch lên lẩm bẩm: "Triệu Hạo a Triệu Hạo, ngày hôm nay bổn công tử nhất định chơi chết ngươi."
Nói xong quay đầu đi về phía chiếc giường, Vân Kỳ đã nói với hắn đấu giá hội phải buổi tối mới bắt đầu cho nên hắn dự định đi ngủ một giấc.

Nào ngờ vừa quay đầu lại phát hiện hai tên nhân viên dẫn đường ban nãy đã biến mất, thay thế vào đó là hai người thiếu nữ xinh đẹp trên người ăn mặc mát mẻ để lộ ra trắng hồng da thịt.
Hai người thiếu nhìn xem Trần Minh Quân vũ mị chớp chớp con mắt, dáng người cũng ưỡn ẹo đem chỗ lồi chỗ lõm càng đề cao.

Trần Minh Quân hổ đói lâu ngày làm sao nhịn được, bất quá hắn có chút ngượng ngùng nhìn xem Chu lão phát hiện đối phương không biết từ lúc nào đã đeo một cái bịt tai ngồi trên ghế sofa huýt sáo nghìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ..