Sau khi bãi triều, mấy vị các lão trở lại công phòng đang nắm giữ.
Trương Đông Tương, người ngồi vào án thư và có tính khí nóng nảy nhất, không nhịn được hỏi trước: “Lý công, ngài nói xem có phải tính tình của bệ hạ đã thay đổi kể từ khi đi vi hành trở về không?”
“Hôm nay lại đưa tiền thoải mái như vậy!”
“Hơn nữa sao đột nhiên bệ hạ lại bắt đầu quan tâm đ ến đường phố trong thành? Không phải bệ hạ đã biết chuyện gì đang xảy ra trong thành rồi sao?”
Lý Nham Tùng cúi đầu xem xét tấu chương mới đưa tới: “Có lẽ vậy, nếu bệ hạ chịu bỏ tiền cũng không phải chuyện xấu, nhưng tiền quốc khố cũng không phải là kế hoạch lâu dài, nếu nguồn thu của quốc khố năm này qua năm khác không đủ trang trải thì phải làm sao”
“Ngươi xem! Lại có một báo cáo về thiên tai nữa, lại muốn tiên”
“Hài, lão phu cũng đau đầu, bây giờ nhìn thấy những thứ này, ta đều cảm thấy choáng váng, chỉ sợ mấy năm nữa sẽ thôi làm quan.”
Trịnh Kiều nghe xong lại cười đùa: “Lý công, ngài không thể nói những lời lung tung này.

Ngài là trụ cột của đất nước, nội các không thể tồn tại nếu không có ngài.”
“Không phải bệ hạ đang uống báu v@t đàn ông sao? Để ta giúp ngài xin bệ hạ một ít?”
Trương Đông Tương cũng tỏ ra hứng thú khi nhắc đến báu v@t đàn ông: “Trà này rất thú vị, không bằng chúng ta sai người đi hỏi, rồi vào thành mua một ít”
“Nói không chừng sau khi uống xong, Lý công lại có thể nâng cao tinh thần nạp thêm một thiếp nữa!”
“Hahaha!” trong công phòng vang lên tiếng cười.
Lý Nham Tùng mỉm cười xua tay:
“Đông Tương đừng trêu đùa lão phu.”
“Ta già rồi! Ta già rồi, lực bất tòng tâm.


Nếu có thể nâng cao tinh thần, thanh tỉnh đầu óc ta đã hài lòng rồi.”
“Nếu không ngại bây giờ ngươi có thể phái người đi xem thử! Loại trà này tên là trà Thiên Tiên đại phẩm, ta nghĩ nhất định là có tác dụng thần kỳ! Lão phu cũng rất tò mò!”
“Lưu Nhị! Ngươi đi ra ngoài xem có quán trà nào bán loại trà Thiên Tiên đại phẩm này không.

Nếu tìm được thì nhớ mua
về một chút cho chúng ta”
Lưu Nhị, tiểu lại đứng canh cửa công phòng, đáp lại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến
Một lúc sau, Lưu Nhị lại thở hổn hển chạy về.
“Lý công! Lý công! Ta tìm được rồi.

Ta tìm được Trà trang kia rồi” Trong công phòng có mấy đôi mắt tập trung lên người Lưu Nhị.
Lý Nham Tùng vui vẻ nói: “Tốt! Mua về rồi? Bao nhiêu tiền? Lão phu trả ngươi.”
Lưu Nhị cúi người thở hổn hển: “Không...!Tiểu nhân không mua được.”
“Tiểu nhân không có đủ tiền, nên không mua nổi.” “Ôi chao, nhìn ngươi đi! Làm việc lông bông, tiền mua trà cũng không mang đủ! Tí nữa rồi đi tiếp!” Trương Đông Tương vô cùng thất vọng.
Lưu Nhị bất mãn nói: “Không phải, không phải tiểu nhân không mang đủ tiền, chỉ là trà Thiên Tiên đại phẩm mắc quá!”
“Tiểu nhân chỉ mang theo mười lượng bạc, tưởng rẵng mấy vị đại nhân chỉ mua một ít trà là đủ, không ngờ...!trà Thiên Tiên đại phẩm đó lại bán với giá năm mươi lượng bạc một lạng!”
“Hơn nữa hiện giờ còn giới hạn mua, mỗi người chỉ được mua một lonl”
“Cái gì! Sao đắt như vậy!” Trương Đông Tương đứng vọt dậy với vẻ mặt khó tin, sau đó hắn bước nhanh đến chỗ Lưu Nhị và vội vàng hỏi: “Trà mắc như vậy có người mua không?”
Lưu Nhị cười khổ: “Có! Có rất nhiều người mua cơi Trong đó có rất nhiều người là quản gia và người nhà của quý tộc và đại thần”
“Nghe nói đây là loại trà Hoàng thượng yêu thích, uống có tác dụng thần kỳ, lúc tiểu nhân đến còn có thể mua được, nhưng hiện giờ e rằng có tiền cũng không mua được...”
“Theo tiểu nhị trong cửa hàng họ nói, sản lượng trà Thiên Tiên rất ít nên số lượng hàng bán mỗi ngày cũng rất ít, chỉ có bốn cân! Phần lớn đã được trong cung mua lại, hơn nữa nguồn cung có thể bị cắt bất cứ lúc nào”
“Lúc tiểu nhân rời khỏi Trà trang, giá trà đã tăng vọt, rất nhiều gia quyến đại thần đang tranh giành trước cửa.

Lúc tiểu nhân rời đi, giá đã tăng lên sáu mươi lượng!”
Trong công phòng mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ những đồng liêu này lại nhanh như vậy!
Có thứ gì tốt, thì như tổ ong lao tới giành lấy.
Trương Đông Tường đi đi lại lại trong công phòng, thất vọng nói: “Xem ra thứ này thật sự không tầm thường! Đáng tiếc không ra tay trước! Hối hận cũng đã muộn!”
Ngược lại Lý Nham Tùng là người bình tĩnh nhất: “Đông Tương đừng sốt ruột.

Cho dù loại trà này có đặc biệt thì chỉ uống một ngụm cũng không thể có tác dụng.


Nói chung là do bệ hạ đang uống và xác nhận, tự nhiên mọi người đều sẵn sàng tin tưởng.”
“Lưu Nhị, ta đưa ngươi năm mươi lượng, sáng sớm ngày.

mai mưa một lon về, ta cùng chư công uống thử loại trà này!”
“Dạ!”
“Bệ hại Bệ hạ! Tin tốt!”
Quách Thiên Dưỡng vừa vào cung Càn Thanh, đã vui vẻ chúc mừng Cảnh Đế.
Cảnh Đế đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Có chuyện gì? Sao ngươi lại làm ầm lên như vậy?”
Quách Thiên Dưỡng vui vẻ nói: “Bệ hạ, trà Thiên Tiên đại phẩm đã bán hết sạch rồi! Hôm nay chỉ bán bốn cân, đã thu được hai nghìn lượng bạc!”
“Trong tay chúng ta còn mười sáu cân, nếu bán hết, có thể kiếm được tám nghìn lượng!”
“May mà, lão nô nhớ tới lời Phương huyện lệnh nói về vii cắt giảm lượng hàng, nên ta chỉ bán bốn cân.

Nếu không có hạn chế, e rằng hôm nay có thể bán hết toàn bộ lá trà.”
“Không đến nửa ngày có thể kiếm lời được tám nghìn lượng! Trên đời không có chuyện làm ăn tốt như vậy!”
“Bệ hạ, ngày mai có tăng giá không? Nếu cứ tiếp tục tình hình này, sợ rằng giá tám mươi lượng chẳng mấy chốc cũng sẽ bị giành mua hết!”
Cảnh Đế kinh ngạc nhìn ra ngoài cung Càn Thanh.
Sau đó ông đột nhiên cười lớn: “Hahaha! Tốt lắm! Quả nhiên là kỳ tài! Trãm không nhìn lầm người, Phương Thượng này quả thực không tâm thường!”
“Không ngờ trẫm chỉ tốn mười nghìn lượng bạc, đã có thể kiếm lại được tám nghìn lượng bạc.

Đây mới chỉ là bước đầu...”
“Về việc tăng giá thì không được tăng! Ta nhớ Phương.


Thượng đã nói rằng một khi đã định giá thì không thể tùy tiện thay đổi, vì nó rất dễ làm hỏng hình ảnh sản phẩm”
“Nếu giá cả tăng mạnh, hãy âm thầm tìm người đi đến các nơi nói giá chào hàng.

Ồ, cái này gọi là đám cò trà!”
“Ngươi đi đi! Tìm một số người đáng tin cậy làm cò.

Bán giá càng cao càng tốt!”
Cảnh Đế bắt đầu hưng phấn, trong lòng đã tưởng tượng ra cảnh tượng ngân khố dồi dào, vô số tiền tài đang vẫy gọi ông!
“Bệ hạ! Tổng cộng chỉ còn lại mười mấy cân trà, không chống đỡ được bao lâu, nô tài sẽ sắp xếp người đến huyện Đào Nguyên mua ngay!”
“Không!” Cảnh Đế xua tay cät lời Quách Thiên Dưỡng: “Mấy ngày nữa trẫm sẽ đích thân tới đó!”
“Hả? Ngài còn đi sao?” Quách Thiên Dưỡng ngơ ngác, một nước một ngày không thể thiếu vua, nhưng bệ hạ lại có thể vì Phương Thượng đến huyện Đào Nguyên lần hai!
“Đil Phương Thượng liệu sự như thần.

Ngươi nghĩ xem, những tình huống xảy ra bây giờ không phải rất giống với một số trường hợp mà hẳn mô tả ở bàn rượu sao?”
“Trái lại trãm muốn xem Phương Thượng còn có bản lĩnh nào khác có thể biến mục nát thành thần kỳ hay không!”
“Mấy ngày tới ngươi chuẩn bị một chút đi! Chờ tuần tra sứ từ phủ Hoành Giang đến, trầm lại đi huyện Đào Nguyên!”.