Cảnh đế đi qua ngồi xuống: “Được! Vậy Lý mỗ nói thẳng luôn! Không biết Phương huyện lệnh có thể giải quyết lũ lụt ở Kiến Giang hay không? Nếu ngươi giải quyết được chuyện này thì chính là công vô cùng cao! Đến lúc đó, đừng nói là bạc, chưa biết chừng còn được phong hầu bái tướng!”
“Ha ha, lão Lý, không nhìn ra ngươi còn mê làm quan đấy.

Làm quan có gì tốt đâu, bổn quan quản nhiều bách tính như thế, ngày nào cũng đau đầu.

Làm phú ông không tốt sao?”
Nghe giọng điệu lười biếng này của hắn, Cảnh đế hận không thể đánh hắn hai phát.

Cái tên không có tiền đồ này!
Ông nhịn cơn giận dữ, nói: “Lý mỗ cũng là con dân Đại Cảnh, san sẻ với vua là bổn phận, chẳng lẽ Phương huyện lệnh không nghĩ vậy sao?”

“Hay! Nói hay lắm!” Phương Thượng võ bàn rồi cao giọng nói: “Lúc nào bổn quan cũng nghĩ cách san sẻ với vua!”
“Lão Lý này, ta và ngươi có thể xem như anh hùng hiểu nhau! Đã vậy, bổn qua sẽ giúp ngươi có được phú quý! Bổn huyện có một thứ tên là Công Đức Vô Lượng, thứ này có thể giải quyết lũ lụt, nhưng ta không dám đảm bảo tuyệt đối!"
Quả nhiên! Quả nhiên hắn có năng lực! Công Đức Vô Lượng, nghe thôi đã thấy thần kì rồi.
Trái tim Cảnh đế đập thình thịch: “Không biết Công Đức Vô Lượng là thứ gì?”
Phương Thượng khoát tay: “Cái đó ngươi không cần biết đâu! Huyện ta có thể phái đi hai mươi người, mang theo Công Đức Vô Lượng đến Kiến Giang cứu nạn, còn có cứu được không thì phải xem ý trời!”
“Xe ngựa quá chậm, Công Đức Vô Lượng lại quá cồng kềnh, cần chuyển tới gần cảnh Giang Lăng rồi vận chuyển bằng thuyền xuống phía Nam, rồi dùng xe ngựa chở đến Kiến Giang.

Người hộ tống trên đường do ngươi sắp xếp.”
“Như vậy, trong vòng bảy ngày sẽ có thể vận chuyển tới nơi, có điều...!những nghĩa sĩ đó của huyện Đào Nguyên chúng †a phải mạo hiểm tính mạng để giúp ngươi cứu nạn...”
Vừa nói, Phương Thượng vừa xoa ngón tay.
Cảnh đế hiểu ý, bá đạo nói: “Hai vạn lượng!”
Chậc chậc, chút tiền này mà muốn mua thuốc nổ à?
“Năm vạn lượng!”
“Ừm...!Lý mỗ không có nhiều bạc như vậy..” Cảnh đế sững người, không ngờ Phương Thượng lại đòi nhiều tiền thế.
“Không sao, huyện Đào Nguyên chúng ta có thể cho vay, lãi năm trăm!”
“Có điều...!Ngươi cứ tưởng tượng đây, đây là một ván cược, nếu không thành công thì càng khó khăn hơn đấy.”
Phương Thượng nhắc nhở.
Cảnh đế không do dự, đồng ý rất sảng khoái.
Nếu triều đình chỉ ra hai mươi vạn lượng thì khoản tiền này nhất định phải giải quyết thỏa đáng, nhất định không được phí một hào nào, hơn nữa sau đó Kiến Giang phủ nhất định sẽ còn đòi tiền tiếp.

Bây giờ vấn đề hai mươi vạn lượng được giải quyết bằng năm vạn lượng, đúng là cầu còn không được.
Phương Thượng nhếch môi cười: “Ta thấy ngươi đúng là người làm đại sự, bổn quan giúp một tay cũng được thơm lây.”
Sau đó hắn nghiêm túc nói: “Nhất định ngươi cho rằng bổn quan đang gài bãy ngươi, nhưng ta nói thật, giá trị của Công Đức Vô Lượng không thể đo được, năm vạn lượng bạc đã rất rẻ rồi”
“Sau khi giải quyết vấn đề lũ lụt, nhất định phải chú ý phòng dịch, sau lũ sẽ có đại dịch!”
“Tất cả thi thể phải thiêu hủy tại chỗ, bách tính phải chuyển tới chỗ khô ráo thoáng gió.”
“Nếu gặp chỗ trũng đọng nước, nhớ phải rải vôi sống, kịp thời cách ly những người bị nhiễm phong hàn.”
“Nếu đã phát triển thành dịch, phải cách ly tất cả bệnh nhân, đồng thời để những người khác dùng vải che miệng mũi để ngăn dịch lây lan.”
“Có lẽ ngươi còn nghi ngờ về những điều này, nhưng đây là kinh nghiệm ta tổng kết được từ huyện Đào Nguyên những năm qua, cứ làm theo là được!”
“À, còn nữa..”
Nhìn vẻ thẳng thắn của Phương Thượng, biểu hiện của Cảnh đế dần ôn hòa lại.
Đương nhiên, Phương Thượng đã chú ý tới chuyện này rồi, còn sắp xếp tỉ mỉ như thế thì không thể nào là tạm thời nghĩ ra được.
Có lẽ, mình không đến đây thì hắn cũng sẽ nghĩ cách cứu nạn!
Quả nhiên người này có lòng vì dân vì nước, xem ra trước đây trãm đã hiểu lầm hắn rất sâu.


“Tóm lại, chỉ có những chuyện này thôi, đã nhớ hết chưa?”
“Nhớ rồi, Lý Long thay mặt bách tính Kiến Giang đa tạ Phương huyện lệnh!”
Bây giờ tâm trạng của Cảnh đế rất tốt, ông cầm lấy chén rượu Phương Thượng chưa uống, khí phách nói: “Xem ra hôm nay Phương huyện lệnh đã biết Lý mỗ sẽ tới, ta kính Phương huyện lệnh một ly!”
Nói xong, ông uống cạn ly!
Ấy? Mùi này?
Cảnh đế chép miệng, không có mùi vị gì cả, hình như là nước.

“Lão Lý, ngươi uống nước súc miệng của ta làm gì?”.