Sau khi xuống xe ngựa, Lý Nguyên Chiếu lững thững đi bộ, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Lần đầu tiên hẳn xuất cung là vào đêm tối, còn chạy thẳng tới huyện Đào Nguyên, chưa kịp quan sát kinh thành.
Nhưng mà rất nhanh, Lý Nguyên Chiếu đã cảm thấy thất vọng.
Hoàn cảnh hắn nhìn thấy xung quanh không được tốt, đường xá chỉ là đường đất bị đạp nhăn, mấy ngày trước có mưa nên bây giờ còn có bùn lầy.
Thậm chí, rất nhiều chỗ còn có vũng nước.
Cứ đi mấy bước lại ngửi thấy mùi lạ, mà những mùi đó còn khác nhau, có thối, có tanh, chỉ không có thơm.
Trong hoàn cảnh thế này, dù có mùi thơm lẫn trong không khí thì cũng trở nên rất khó ngửi.
Nhà cửa xung quanh cũng không được xây bằng gạch đá như huyện Đào Nguyên, mà đầm đất làm nền, dùng gỗ làm tường.
Tường bên ngoài lồi lõm, hoàn toàn không có bất kỳ mỹ cảm nào cả.
Cẩn thận quan sát còn có thể thấy một đoạn gỗ tròn đâm từ trong ra.

Cửa sổ cũng chỉ được làm bằng gỗ, có thể thấy được băng mắt thường răng loại gỗ này cũng là loại chất lượng kém.

Vật liệu như thế, quanh năm dãi nắng dầm mưa, chúng đã xám trằng và rạn nứt rồi.
Chỉ có chửa chính là khác, vì cửa chính thường xuyên bị
đẩy, bị kéo, nên bộ phận trung gian đã chuyển sang màu đen.
So sánh với nơi này, nhà cửa ở huyện Đào Nguyên có thể gọi là rường cột chạm trổ rồi!
Người đi qua đường cũng không hề có tinh thần, phối hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu dơ dáy, trông họ cứ như những cái xác biết đi.
Lý Nguyên Chiếu đứng yên tại chỗ, trong mắt bắt đầu có chút mê muội, thậm chí trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sư phụ trong cung cũng miêu tả cảnh tượng bên ngoài cho hẳn biết, họ nói bách tính không được thánh nhân khuyên bảo, không giáo hóa được, nên dạy dỗ không nổi, cũng lấy.

điều đó để giáo huấn hẳn phải đi học.
Nhưng cảnh tượng này lại tàn khốc hơn nhiều những gì hẳn tưởng tượng.
Bây giờ hẳn đang đứng trong kinh thành, ở dưới chân thiên tử, nhưng so ra lại khác huyện Đào Nguyên một trời một vực, chẳng lẽ Phương Thượng là thánh nhân hay sao?
Không, không thể nào!
Đống sách mà bách tính huyện Đào Nguyên đọc cũng không phải là sách của thánh nhân, nhưng vì sao đường xá của họ sạch sẽ, nhà của của họ ngay ngắn, trông ai cũng tàn đầy sức sống đến thế cơ chứ?
Trong lúc Lý Nguyên Chiếu đang ngẩn người, Quách Thiên Dưỡng nhanh chóng sắp xếp hộ vệ xong xuôi, yên lặng đi theo sau hắn.
Lý Nguyên Chiếu cau mày, cố gảng thận trọng giẫm lên chỗ khô giáo, tránh để ủng vải dính bùn.
Nghe sau lưng có tiếng động, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Quách Thiên Dưỡng, hẳn nói: “Quách công công, đây là đâu?”

“Bẩm điện hạ, đây là cửa Bắc trong nội thành.”
“Nếu đã đi vào phạm vi kinh thành, sau còn dơ dáy bẩn thỉu thế chứ? Thậm chí không bằng một góc huyện Đào.

Nguyên”
Quách Thiên Dưỡng cười nói: “Điện hạ, đây là lần đầu tiên người xuất cung nên còn không biết tình hình, ngoại thành mới được xây dựng hai năm gần đây thôi, sau đó nội thành mới được mở rộng ra.

Hai năm qua, nơi này tụ tập bách tính cả nước, trong đó phần lớn là dân tị nạn.”
“Người đi vào trong nữa đi, cứ đi đi, bên trong sẽ tốt hơn!”
Lý Nguyên Chiếu mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài thành: “Không, bổn cung phải ra ngoài thành xem”
Quách Thiên Dưỡng cảm thấy đau đầu, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho đám hộ vệ xung quanh.

Hoàng đế đã không bớt lo, tiểu tổ tông này cũng không để người khác bớt lo.


Ngoại thành tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có, hơn nữa còn bẩn thỉu, có gì hay mà xem đâu!
Thái tử mặc áo gấm trên người, có khác gì con dê non lạc vào bầy sói đâu!
Vì vậy, hẳn ta nhỏ giọng lấy lòng nói: “Điện hạ, chúng ta đi sớm về sớm đi...!Đừng để Bệ hạ nóng lòng chờ đợi.”
Lý Nguyên Chiếu không khỏi phiền não, khoát tay đi luôn.

Quách Thiên Dưỡng vội vàng phẩy tay.

Đám hộ vệ ẩn nấp xung quanh cũng lặng lẽ đuổi theo..