Thật không ai hiểu được cảm xúc của Phá Thiên lúc này, trống rỗng có, phức tạp có. Vốn dĩ hắn là một người không thân thích, từ nhỏ sống độc lập. Nhưng lớn lên theo cuộc sống, hắn vẫn có bằng hữu, bạn bè chí cốt. Phá Thiên tự hỏi, liệu những người đồng đội năm tháng ấy cùng hắn phiêu bạt khắp Cửu Giới nay có còn không, hay là đều trở về với cát bụi? 100.000 năm, thực sự quá dài dẵng, đến nỗi Phá Thiên chợt cảm thấy bơ vơ giữa trời đất này.

Nén lại cảm xúc, Phá Thiên trước mắt lấy 1000 linh thạch giao nộp cho hắn và Dạ Tuyết để vào thành trước. Sau đó lại tìm một tửu lâu ăn uống rồi nghe hóng xem tình hình tin tức thế nào rồi tính tiếp.

"Xin lỗi vị quan nhân, tại hạ nhớ nhầm. Đây là 1.000 Linh Thạch, ta giao nộp cho 2 người để vào thành" - Phá Thiên lấy từ trong túi trữ vật 1.000 linh thạch ra giao nộp cho lính giữ thành.

"Được, coi như tiểu tử ngươi thức thời, vào đi" - Yến Nhạn Nam cất tiếng, vừa nhìn xuống đống linh thạch không biết từ lúc nào đã cầm trên tay, ngước mắt lên lại không thấy người đâu. Cao thủ, nhất định là Cao thủ, không, siêu cấp cao thủ. Dù Lão tổ hắn là Thiên Nhân cảnh cũng không thể nhanh như vậy biến mất được. Thầm nghĩ may vừa rồi không triệt để đắc tội 2 người này. Yến Nhạn Nam một luồng lạnh sóng lưng, khấu đầu lạy trời đất vì may mắn 2 vị tiền bối kia không chấp nhặt, nếu không cái mạng nhỏ này của hắn không biết thực đi về đâu.

Bên trong Hư Không Thành, khắp nơi là các tòa Lầu các cao mịt mù, người đi lại khắp nơi, buôn bán sầm uất, náo nhiệt. Liếc sơ qua bảng Thông tin của dân chúng, Phá Thiên giật mình vì ở đây ít nhất đều là Linh Hải Cảnh, tại đại lục bên ngoài, Linh Hải Cảnh đã là cường giả một phương. Nhưng ngay tại bên trong Hư Không Thành, thì không đáng nhắc tới, khắp nơi đều là Linh Hải Cảnh, thấp nhất cũng là Luyện Thể Cảnh. Cao nhất vẫn là xuất hiện khí tức của một vài vị Tôn Hoàng Cảnh và Địa Nhân Cảnh.

Một lúc sau đi dạo, vừa vặn nhìn thấy hai chữ Thánh Lâu to treo trên biển hiệu của một tòa Lầu các cao chót vót. Tạm quyết định ăn tại nơi này, Phá Thiên dắt tay Dạ Tuyết bắt đầu phi hành đến.

"Tiểu nhị, cho ta một bàn 2 người ăn" - Phá Thiên vừa bước vào cửa, gọi tiểu nhị đến căn dặn.

"Thưa khách quan, ngài chắc là người mới tới. Ngài muốn dùng bữa tại lầu nào? Lầu 1 tới lầu 10, không tính phí, lầu 20 tới 90, phụ thu mỗi lầu 100 linh thạch, cứ thế mà nhân lên. Riêng từ lầu 90-100 thì không cần phải phụ thêm linh thạch, nhưng phải Vượt ải của Thánh Chủ mới có thể đến được. Khách quan thấy thế nào?" - Tiểu nhị cung kính hồi đáp

"Thôi, ăn ở đâu cũng được, cho ta một bàn từ Lầu 1 tới Lầu 10 được rồi, Lầu 90 hay 100 cũng thế, chẳng có ý nghĩa gì hết" - Phá Thiên nghe xong suy ngẫm một chút rồi nhàn nhạt đáp

"Haha, chết cười ta mất. Ở đâu ra cái thứ nhà quê lớn lối thế này. Nói, nói bản công tử nghe ngươi làm sao qua Ải lầu 90, lầu 100? Hahaha, một cái Vương Hoàng Cảnh không biết sống chết đòi vượt qua Ải của Thánh Chủ, chọc cười ta chết mất" Từ ngoài cửa Tửu Lâu bước vào một đám nam thanh nữ tú, ăn mặc sắc phục hoa lệ, sang trọng. Vừa đi vừa cười nói lớn tiếng, phảng phất như đây là chốn không người, thậm chỉ còn chẳng buồn liếc mắt Phá Thiên một cái, mà bước đi thằng qua khỏi mặt hắn như thể hiện sự khinh bỉ của người bề trên.

Phá Thiên nhìn phía sau đám người, chỉ nhàn nhạt lắc đầu. Đúng là tuổi trẻ khí thịnh, còn trẻ như vậy mà đã là Tôn Hoàng Cảnh, chắc chắn là những thiên kiêu của các tông môn, đế quốc, nên chẳng xem ai ra gì. Phá Thiên đang có tâm trạng nên không muốn dính vào những thứ như thế này làm ảnh hưởng đến bữa ăn. Đúng lúc vừa dắt tay Dạ Tuyết theo tiểu nhị để lên bàn ăn, thì bỗng có một tiếng nói sau lưng vang lên

"Này, Tiểu cô nương xinh xắn. Có hay không muốn cùng bản công tử ăn một lần ở lầu 91 của Thánh Lâu. Chỉ cần ngươi hầu hạ bản công tử thật tốt, ta hẳn sẽ thưởng thêm cho ngươi, hahahaha" Một thanh niên to béo, miệng chảy đầy nước dãi nhìn Dạ Tuyết với ánh mắt thèm thuồng cất tiếng cười nói.

Một luồng sát ý mãnh liệt xuất hiện, vừa dứt lời, thanh niên to béo bỗng nổ bùm một cái, thịt nát xương tan, thần hồn câu diệt.

Đám nam thanh nữ tú bỗng dừng lại, một nữ tử hoảng hốt la hét, run rẩy chỉ tay vào Dạ Tuyết

"Ngươi, ngươi, các ngươi dĩ nhiên dám giết Nhị Hoàng Tử của Đại Việt Đế Quốc"

"Aiz, được rồi, được rồi, chết một người thôi mà. Chớ chọc giận ta thêm. Đừng nói hắn là Hoàng Tử, coi như Thiên Tử, Đế Tử chọc giận ta muội muội, ta cũng hủy diệt cả đế quốc của hắn. Được rồi, đều giải tán đi" Phá Thiên tay xoa xoa đầu Dạ Tuyết nói yêu chiều, đích thị hắn có thể nhẫn, có thể nhịn để bớt phiền phức. Nhưng không có nghĩa Phá Thiên là một người nhân từ, nhất là đụng đến Nghịch Lân của hắn, Dạ Tuyết là một trong số đó. Nên cùng lắm, giết cứ giết, hủy diệt cứ hủy diệt, chẳng đáng bận tâm!

"Được lắm, ta xem ngươi một cái Vương Hoàng Cảnh nho nhỏ, làm sao hủy diệt Nam Việt Quốc ta" - từ trong hư không, vang lên một âm thanh trầm thấp vọng khắp Hư Không Thành..