Nàng bíu môi nói: “Ngươi phải phục vụ ca ca thật tốt, ngươi dám làm hại ca ca là ta giết ngươi đó.”
Ngọc Chi cười nói: “Muội muội không nên giết ta!”
“Nên hảo hảo yêu thương ta đi a, ta cũng hảo hảo yêu thương muội.”
Nàng lộ ra nụ cười, làm bốn nữ đều thấy sợ hãi!
Ngươi muốn độc chiếm, nhưng mà ngươi không thể có bọn ta ở đây.
Lăng Cô cũng nói thêm: “Vậy ngươi cảnh giới gì?”
Ngọc Chi chỉ tay về chính bản thân nàng, nói “Ta củng chỉ cảnh giới bình thường thôi,ta mới Luyện Hư cảnh thôi!”
“Bởi vì cố gắng tu luyện, ta muốn đạt được mục đích cùng song tu với phu quân!”
“Hihi.”
Lăng Cô nói thêm: “Ngươi đúng yêu mà bất chấp tất cả!”Ngọc Chi cười đáp lại nói“Các cô cũng vậy mà nói gì ta đây haha!”
Nói xong nàng liền bay đến bên cạnh Mộng Cơ ôm lấy tay hắn: “Phu Quân ta muốn được chàng ôm!”
Mộng Cơ cũng ôm nàng nhéo má nàng, bốn nữ thấy vậy muốn đánh cho hắn nằm nghỉ dưỡng vài tháng.
Sau mấy phút,sáu người đến Dao Trì.
Ngọc Chi ôm tay hắn theo vào nhà, làm cho Tiêu Dao thấy khó chịu cũng chạy tới ôm tay hắn.
Làm cho Mộng Cơ thấy hơi khó chịu, nhưng mà hắn cảm thấy không khó chịu, nữ nhân ôm tay còn phớt lờ nữa không phải nam nhân.

Hai nữ nhân, theo hắn vào trong giường, Ngọc Chi đẩy Mộng Cơ lên giường nàng cởi áo ra một góc trái, làm cho Mộng Cơ thấy một phần cơ thể trắng sáng của nàng.
Tiêu Dao thì ngại đỏ mặt, chạy ra ngoài.

Mộng Cơ thấy vậy cũng không tiến thêm mà hai tay nắm lấy bả vai nàng đẩy ra nói: “Ngọc Tiểu Thư chúng ta chưa thành thân, nên ta chưa không giám làm được!”
Ngọc Chi cũng vẻ mặt yêu thích nói: “Chỉ còn vài ngày là ngươi với ta thành thân, bây giờ tiến thêm một bước đi cũng không sao” Mộng Cơ lắc đầu nói: “Không thể, ngươi đợi vài ngày nữa đi.”
Mộng Cơ hắn phải làm như vậy, chưa thành thân mà đã động tay động chân, còn Ngọc Chi nàng ngồi lên trên Mộng Cơ đưa tay lên miệng nói: “Ta muốn sinh hài tử cho ngươi, ngươi không được trốn tránh, phu quân của ta!”
Nàng dùng tay cởi áo của hắn ra, hắn đẩy nàng ra và chạy ra ngoài, thấy Tiêu Dao ngoài cửa hắn liền nói: “Ca ca phải đi dạo một chút nên muội không cần lo lắng!” hắn liền phi hành bay đi.
Trong lòng hắn không khỏi nghi ngờ, Ngọc Chi nữ nhân này thật là muốn bức chết ta mà, sợ ngày thành thân ta phải làm sao đây.

Hắn phi hành về phía cánh rừng, đang phi hành trên trời hắn nhìn xuống, thấy một đám cướp đang vây lấy một tên đệ tử.
Khoan hình như đó, chẳng phải là Lam Thiên sao trong lòng hắn không khỏi khinh hỉ, tự nhiên chạy nữ nhân điên kia, bây giờ lại gặp phải khí vận chi tử, phải xem kịch hay, mới được không thì không phải ta.
Hắn liền nhảy xuống một cành cây, núp sau để xem tình hình.
Một người to cao béo đứng trước mặt Lam Thiên, hắn tên Minh Khai là thủ lĩnh của băng cướp: “Tiểu tử ngươi giao đan dược ra đây bọn ta tha cho ngươi một mạng!”
Mấy tên cướp còn lại, cũng nhao nhao nói theo lão đại: “Tiểu tử mau giao ra trước khi bọn ta giết ngươi kà kà!”
Lam Thiên đứng trước mấy tên cướp, không sợ hãi mà hắn đang nhìn xem có bao nhiêu tên cướp đang núp.
Trước mặt có mười tên, trên cành cây bên trái có hai tên, bên phải là ba tên.
Phải giải quyết nhanh gọn lẹ mới được, hắn vừa dứt lời Minh Khai liền dùng đao chém xuống, hắn liền lùi ra sau.
“Ai ya tên tiểu tử này có chút võ công, anh em lên giết nó cho ta.” Chín tên còn lại liền cầm đao, kiếm chạy lên chém Lam Thiên.
Mấy tên chém ngang bị hắn cúi đầu xuống né, tên cướp khác liền chém xuống.

Lần này hắn không đỡ được liền quay người sang, kiếm lệnh đi!
Khiến tên cướp kia tay cầm đau ê ẩm, vì tay cầm kiếm làm bằng gỗ không có vỏ nhựa bao bọc, khi chém trúng nơi cứng sẽ gây đau nhức!
Lam Thiên liền nằm lướt qua, đứng dậy cầm kiếm chém về phía một tên cướp, tên kia bị hắn chém một nhát vào ngực, Minh Khai cũng không ngồi đợi mà nhảy lên chém đao xuống, ngay trước mặt Lam Thiên tiếng va cham nổ ra, một màng linh khí được bao quanh Lam Thiên.
Làm cho hắn đỡ được nhát đao chí mạng này của Minh Khai, Minh Khai bị bật lại cười ha ha nói: “Tiểu tử này không phải dạng vừa!”
Núp sau cành cây, Mộng Cơ cũng nói thêm: “Khí vận chi tử mà, ngươi đối đầu với hắn là ăn c*t rồi!” Hắn cũng vẫn tiếp tục xem kịch hay.
Lam Thiên được linh khí bảo hộ, hắn liền biết tới ai giúp hắn trong thâm tâm nói: “Sự tôn cảm ơn ngươi!” Sư phụ hắn cũng trả lời nói: “Ngươi lần sau chú ý, đừng khinh định coi trừng xung quang!”

Hắn gật đầu, rồi cầm kiếm ném về phía bên trái, đâm trúng một tên đang núp ở trên cây.

Thân thể tên cướp kia liền rời xuống đất!
Làm tên còn lại cũng nhảy xuống, tiến về phía hắn với tốc độ, chỉ nhìn thấy cái bóng màu đen.Lam Thiên không do sự liền cầm kiếm từ trên mặt đất lên, kiếm này do mấy tên cướp rơi!
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí tỏa ra từ tên kia từng giây từng giây qua đi, bóng đen lại gần hắn.
Tìm thấy ngươi rồi, tên kia cũng nhảy từ trên trời kiếm chém trực tiếp lưng hắn,Lam Thiên đã biết tên cướp sẽ chém sau lưng hắn, quay đầu lại dùng kiếm chém ngang người tên cướp, tên cướp bị thương.

Hắn bị một chém ngay phần bụng làm máu chảy ra tên cướp nằm ngục xuống ôm bụng chảy máu!
Hắn không can tâm, bởi vì tốc độ của hắn Nguyên Khí cảnh chưa chắc đã tìm ra.

Nhưng lại bị một tên oắt con miệng chưa cai sữa, thấy được còn giải quyết hắn.
Nói xong.

Hắn cũng ngã xuống mà ngất đi, bây giờ chỉ còn lại 13 tên, Lam Thiên thở dốc nói.
Mấy tên còn lại cũng vây quanh hắn,tiếp tục cầm kiếm lên chém về phía hắn.

Hắn không biết né làm sao, liền cúi người xuống làm cho kiếm va chạm với nhau vang lên tiếng vang, chói tai.
Hắn dùng kiếm trên tay, chém ngang khiến ba tên bị thương mà ngã xuống.
Hắn vừa chém xong ba tên kia, Minh Khai liền bổ một đao từ phía sau hắn, tạo nên một vết thương lớn, sư phụ của hắn đã không giúp hắn! Sau cành cây Mộng Cơ nói.

“A.” hắn rên lên một tiếng lùi lại phía sau, trước mặt hắn còn lại mười tên cướp, trong đó Minh Khai là mạnh nhất.
Sau lưng của hắn, áo đã bị một nhát chém làm rách phần áo, lưng cũng chảy đầy máu.
Hắn mất máu quá nhiều, đầu óc quay cuồng, hắn cố đứng dậy sử dụng công pháp, nhặt kiếm rơi trên mặt đất chạy nhanh về phía trước.
Với công pháp gia tốc, Huyền giai hắn có thể nói, là không ai có thể nhìn thấy hắn.

Hắn chạy nhanh qua những tên còn lại kiếm chém từng tên từng tên, tạo nên một đường cong.
Nhưng khi giải quyết xong chín tên cướp hắn tiến đến, chém Minh Khai, Lam Thiên không ngờ được rằng.Hắn bị Minh Khai nhìn thấy hắn, đạp một cước vào bụng, bay ra đụng trực tiếp vào gốc cây, gã xuống đất máu cũng chảy ra từ trong miệng.
Minh Khai tiến đến vừa dơ đao lên vừa nói: “Tiểu tử ngươi rất mạnh, có thể một thân một mình như ngươi giết mấy người theo ta lăn lộn, suốt mấy năm trời!”
“Nếu ngươi ngoan ngoan giao đan dược ra,ta cũng sẽ không giết ngươi mất đi một thiên kiêu kaka!”hắn dơ đao lên chém xuống.
Lam Thiên nhắm mắt lại, kêu gọi sư tôn cứu giúp: “Sư tôn cứu ta!” hắn trong lòng cầu xin nói.
Sư tôn của hắn cũng đành phải ra tay lần nữa,linh khí bạo phát ra ngoài, làm cho Minh Khai bị đánh bay vài mét.
Minh Khai phải dùng đao đâm xuống đất, để giảm tốc độ hắn bị đánh bay do bạo phát của sư tôn Lam Thiên.

Sau khi dừng lại hắn nói: “Tiểu tử ngươi lại ẩn giấu cảnh giới, không ngờ tới a!”