Hồ Cửu Nhi lúc này không hề mang bộ mặt cuồng nộ như khi đối đầu với Lục Huy.

Nàng thần tình đạm mạc, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, không nhìn rõ hỉ nộ ái ố.

Nhưng nàng như vậy lại mang cho Vô Cực một tia áp lực.

Hắn biết kẻ thù của mình không đơn giản, lại thêm một chút bất an trong lòng nên vừa thấy Hồ Cửu Nhi lao ra ngăn cản, hắn đã sử xuất toàn lực.

Sư tử vồ thỏ còn không lưu lực chứ nói chi Bán Bộ Thượng Cảnh trải qua bao cuộc chiến sinh tử tẩy lễ như hắn?
Chỉ thấy Vô Cực khẽ gầm lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt trướng căng biến đại gần như gấp ba lần lúc trước, trên thân thể lúc này cũng nổi lên từng đường vân nhỏ màu Thanh Đồng, khi hai tay va chạm lại nổi lên tiếng kêu lanh lảnh như sắt thép.

Thanh Đồng Chiến Pháp!
Thể tu!
Vô Cực đứng đấy sừng sững như một ngọn núi nhỏ, kết hợp với khí tràng cùng sát khí bản thân tôn hắn lên như một vị thần ma thượng cổ giáng lâm trần thế, chỉ liếc qua cũng là một loại khinh nhờn chứ nói chi chống lại?
Đội quân sau lưng hắn đều quăng đi một ánh mắt sùng kính cùng cuồng nhiệt, sâu trong lòng lại là hướng tới.

Mà đối diện với Vô Cực, Hồ Cửu Nhi thân hình mềm mại nhỏ nhắn lại lộ ra vô cùng nhỏ bé đơn bạc.

Bất kì một ngoại nhân không rõ tình hình nhìn thoáng qua đều tưởng rằng một người khổng lồ đang khi dễ tiểu cô nương yếu đuối.

Nhưng nàng thật yếu đuối sao?

Không!
Hồ Cửu Nhi thản nhiên đón nhận khí thế xung kích truyền tới, lúc này cũng không khác tình cảnh Lục Huy hoá giải một kích của nàng nhưng hiển nhiên cũng không có vẻ phong vân khinh đạm.

— QUẢNG CÁO —
Một kích thăm dò kết thúc, nhân yêu hai người cũng không dư lời thừa thãi, lập tức lao vào chiến đấu.

Một hơi thở qua đi!.

Hai hơi thở!.

Ba hơi thở!.

Nửa khắc sau!
Hai vị Bán Bộ cảnh vẫn chiêu chiêu hoá giải ngang hàng, mà Hồ Cửu Nhi không hề lộ ra bản thể nhưng vẫn có thể bình đẳng đối đầu với Vô Cực Thanh Đồng Chiến Pháp.

Yêu lực tốt thâm hậu!
Hồ Cửu Nhi sau một hồi chiến đấu mặt không đỏ tim không đập nhanh, mà Vô Cực tuy không nhìn ra thảm trạng nhưng sắc mặt cũng không tốt nhìn, có chút khó coi.

Phải biết Thanh Đồng Chiến Pháp tuy mạnh mẽ, đề thăng chiến lực cực lớn nhưng cũng không thể duy trì liên tục trong thời gian dài, nếu đến cực hạn mà vẫn không phân ra thắng bại thì kết cục của hắn cũng không tốt nghĩ.

Mà bên kia còn có một tên đồng bọn nữa, tuy không biết chúng định làm gì nhưng hẳn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ.

Sự việc này chắc chắn không đơn giản như vậy, một mình hắn không thể nào giải quyết.

Nghĩ vậy, Vô Cực không để lại dấu vết dùng tâm thần câu thông truyền âm ngọc phù, phát ra một tin tức đại khái.

Đảm bảo tin tức đã phát ra, hắn lại đầu nhập vào chiến đấu nhưng dư quang liếc về hậu phương lại có chút muốn thổ huyết.

Hắn thấy cái gì?
Một đám người đang khoanh tay đứng nhìn, một bộ dáng quần chúng ăn dưa, thi thoảng còn bình phẩm đôi ba lời.

" Mấy tên các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lập trận trợ giúp ta một tay?" Vô Cực giận dữ hét một tiếng sai khiến đám người cách đó xem náo nhiệt.

Càng nhìn càng tức, không biết Thánh Địa làm sao lại nuôi dưỡng ra bọn phế vật ngu xuẩn này.

Thấy người ta chiến đấu cũng không biết hỗ trợ quấy nhiễu sao?
— QUẢNG CÁO —
Tu vi thấp thì không biết lợi dụng trận pháp à?
" A! " Vô Cực kêu đau một tiếng.


Thì ra ban nãy nhân lúc hắn phân thần, Hồ Cửu Nhi thừa cơ xuất chiêu, khiến một bên cánh tay hiện lên ba vết cào sâu hoắm, máu tươi từ đó trào ra đỏ thẫm cả cánh tay.

Vốn dĩ lấy tu vi của hắn, vết thương này tuy sâu nhưng chỉ là thương da thịt, vận công một chu Thiên là hoàn toàn khỏi hẳn.

Nhưng trong vết thương này lại mang theo ấn ký cùng yêu lực của Hồ Cửu Nhi, song trọng tàn phá khiến vết thương không cách nào khép lại, vô cùng đau đớn.

Hơn trăm người phương xa thấy vậy lo lắng, vội vàng lập trận.

Không hổ là tinh anh Thánh Địa, chưa đầy một hơi thở một đội quân nghiêm chỉnh đã hiện hình, dưới ba vị Hoá Thần đỉnh phong cầm đầu nhanh chóng lập thành ba chiếc Tam Thập Lục Càn Khôn Thánh Linh Trận.

Trận pháp này cũng là một trong những chiêu bài áp hòm của Thánh Địa, do ba mươi sáu người lập thành, tu vi càng cao uy lực càng mạnh, có thể nói là không hạn chế.

Tam Thập Lục Càn Khôn Thánh Linh Trận thông qua trận pháp thu nhập linh lực trận nhân cùng thiên địa linh khí xung quanh ngưng tụ ra một Thánh Linh trợ giúp chiến đấu.

Mà bây giờ sau khi trận pháp lập thành, linh khí trong phương viên vạn dặm cấp tốc cạn kiệt.

Cây cối thiếu linh khí trở nên khô héo, đất đai cằn cỗi, trải một màu đều là hoang vu.

Hồ Cửu Nhi liếc mắt thấy cảnh này cũng khẽ giật mình, tâm thần đề cao cảnh giác.

Dường như vô tình, dư quang khẽ lướt qua Hoá Yêu Cốc, nhưng cảnh tượng nơi đó lại làm cho nàng giật mình: một màu xanh tươi tốt!
! ! !.

.

Mà Lục Huy bên kia, sau khi đi vào Hoá Yêu Cốc hắn bắt đầu cảm nhận được một lực lượng kì dị tác động lên bản thân.


Lực lượng này gần tương tự như yêu lực nhưng cũng có một số đặc điểm tương đồng với linh khí, đều là thiên địa sản vật, có thể xưng làm yêu khí! — QUẢNG CÁO —
Theo hắn quan sát, Yêu khí này từ từ thẩm thấu vào trong thân thể, khiến cho cơ thể xảy ra nhỏ bé biến đổi, dần dần phát triển thành yêu hoá, người không ra người yêu không ra yêu, cuối cùng vì yêu khí và linh khí xung đột khiến thân thể nổ tung mà chết.

Lục Huy định giá Yêu khí này tuy nồng độ dày đặc nhưng chỉ có tác dụng dưới Phản Hư kì, mà ngay cả đối với Bán Bộ cảnh cũng chỉ có hiệu quả vô cùng nhỏ bé.

Mang theo tâm cuối cùng cũng thả xuống, không phải yêu hoá liền tốt!
Thế nhưng hắn đột nhiên biến sắc bởi vì Yêu khí đang lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng bị hấp thụ vào trong cơ thể.

Thậm chí lực hút cực mạnh khiến yêu khí tạo thành một lốc xoáy nhỏ bên ngoài cơ thể.

Hắn cũng không vận công hấp thu a, sao lại xảy ra chuyện này?
Không lẽ trong cơ thể mình có thứ gì đó thu hút Yêu khí?
Không nên a!
Trong lòng lo lắng thành một đoàn, Lục Huy vội vàng nội thị xem xét.

Đan điền không vấn đề, kinh mạch không vấn đề, tâm cũng không vấn đề.

Thu hồi tâm thần, dòm ngó thức hải, một cảnh tượng để hắn sợ ngây người đang diễn ra!.

.