Chương 37


Hàn Ngọc Nhiễm đưa lưng về phía Dương Trường Miên, cảnh giác toàn cảnh, tay vận sức điều khiển Trích Nguyệt không gián đoạn.

Đều là Thượng Cảnh sơ kỳ, nam chính có thể áp chế nó hoặc siêu việt.
Dương Trường Miên chờ thuốc ngấm khoảng 5 phút mới chậm rì rì từ trên mặt đất bò lên lại, cậu phun phì phèo cỏ dính trong miệng ra, cảm kích nhìn: "Đa tạ đại hiệp ra tay tương trợ, ân này khó quên."
Đại hiệp một lời khó nói hết: "...Chuyện nhỏ không tốn sức, chỉ cần ngươi giữ lời hứa là được."
Dương Trường Miên nao nao: "???" Cậu có hứa cái gì đâu?
666 rốt cuộc nhả mồm: [Là tôi, chỉ gửi cho nam chính 4 chữ: Dương, bảo, tốc tới.

Ai biết hắn ta thông minh như vậy, đọc giải hoàn toàn đúng.]
Cậu xoay người lục lọi túi không gian, lấy ra một cái áo ngắn tay mặc vào, đầu óc xoay chuyển thật sự mau: [Ý mày nguyên văn là: Dương Trường Miên phát hiện bảo vật nhưng không may gặp nạn, hãy mau chóng đến giúp.

Xong việc sẽ chia điều bảo vật, đúng không?]

0405 im mồm không lên tiếng tại nó không hiểu hai người này đang nói cái gì bí hiểm.
666 gật đầu: [Chính xác.]
Dương Trường Miên rõ rồi, nam chính cứu cậu hào phóng như vậy là vì cậu phát hiện Quang Minh Khuẩn, muốn cậu cam tâm tình nguyện dẫn đường đây mà.
Nam chính không quay lưng lại: "Đã xong?"
Cậu ôn thôn đáp: "Chờ chút, ta rửa cái mặt, chải cái tóc đã." Cậu lấy khăn tay ra, thấm ít nước sạch mang trong không gian lau mặt bị dính khói.
Hàn Ngọc Nhiễm: "...Vẫn là nhanh chóng đi, Dương gia muốn đuổi tới."
Hắn hối thúc vậy thôi chứ Dương gia người còn lâu mới đuổi tới, Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng Thượng Cảnh đỉnh giai, Dương gia phải tập trung 120 vạn tinh thần để chống lại nó, không rảnh lo trên núi.
Dương Trường Miên cũng biết nhưng cậu cũng không chậm trễ thời gian lâu lắm, chỉ tay nói thẳng: "Quang Minh Khuẩn, ở bên này."
Hàn Ngọc Nhiễm mày nhẹ dương, Quang Minh Khuẩn? Một loại có thể chết Phục Cốt Trọng Thân đan? Loại đan dược này còn quý hơn đan dược mà hắn cho Dương Trường Miên uống lúc nãy nữa.
Còn có, trâm cài hình thỏ của Dương Trường Miên, nhìn thế nào đều cảm thấy sống động.

Pháp khí?
Hắn cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, đơn giản sử dụng một tia kiếm ý, ngạnh sinh sinh cắt con rắn ra làm hai nửa.

Sau đó lưu loát thu kiếm, y phục không loạn mảy may.
Dương Trường Miên thần sắc đan xen sờ sờ cổ, không khỏi nói thầm: [May mà tao không phải địch nhân của anh ta.]
0405 hót lên: [Đã nói rồi, cưới ảnh đi, về sau khỏi lo nguy hiểm.]
666 đấm cho một cái: [Cút cút, chỉ là kiếm ý thôi mà.

Kí chủ sau này cũng có thể làm được.]
Dương Trường Miên: [...Ha, cút hết giùm.]
Kiếm ý là hiện thân của kiếm người hợp nhất, nói rõ rằng, Hàn Ngọc Nhiễm là một kiếm tu xuất sắc, đã luyện kiếm đến trình độ có thể xuất kỳ bất ý sử dụng kiếm ý lặng yên không tiếng động giết người.
Cậu nuốt nước miếng đi nhặt xác của Hỏa Độc Xà trong ánh nhìn hiếm hoi kinh ngạc của nam chính.

Xong xuôi, cậu đi tuốt ở đàng trước dẫn đường, đứng cạnh cái hố to do Bách Túc đào thì ngừng lại, chỉ một lóng tay về phía quang đoàn càng ngày càng đạm: "Quang Minh Khuẩn ăn no sắp ngụy trang rồi, huynh nhanh một chút." Yêu thú chỉ còn là một khung xương, thịt chất cơ hồ là bị sợi nấm hất thụ hết rồi.

Nó chuẩn bị ngụy trang bản thân, ẩn đi tiêu hóa.
Nam chính cảnh giác nhìn xung quanh, hai bên đều có Hắc xà còn sống đang rình rập oán độc, mỗi bước đi hắn đều vạn phần cảnh giác.

Chắc là Dương Trường Miên vừa lửa đốt một phen nên làm chúng nó rụt rè? Coi bộ, cậu cũng có chút tài năng.
Dương Trường Miên ở phía sau hô lên: "Huynh cẩn thận một chút, có huyễn cả-"
Phập!
Tiếng xé gió vang lên bên tai làm cậu hú vía quay đầu lại phía sau xem.

Xác của Hắc xà bị một thanh kiếm ngắn ghim xuống đất.
Hắn mở miệng: "Ta tự lo được, ngươi tự bảo vệ bản thân cho tốt." Kế tiếp hắn lọt vào huyễn cảnh, nửa bước khó đi, đang đấu tranh với mộng cảnh Quang Minh Khuẩn dệt ra, không tinh lực giúp cậu đâu.
Dương Trường Miên gật đầu, đứng im tại chỗ âm thầm cảnh giác lấy ra dao phay.
10 phút rồi 30 phút qua đi, không phản ứng.
Cậu nhìn về phía nam chính đứng im bất động, thảo luận lên: "Hắn còn đứng à? Huyễn cảnh lợi hại như vậy?"
666 lấy lên cái giá của học giả: [Huyễn cảnh ảnh hưởng tâm tính, nếu nam chính không tự thoát ra được, sẽ bị dính lên tâm ma.


Thời gian, nói không chừng đi, có khi hắn đứng chỉ 3,4 tiếng còn lâu nữa thì 3,4 tháng.]
Dương Trường Miên: "..." Tu tiên là bể khổ, chúng ta nên tu tiên.
Hắn mà đứng 3,4 tháng thật thì cậu sẽ say goodbye luôn thật đó.

Mấy tháng đối với nam chính chớp mắt một cái, bế quan một cái là qua.

Cậu thì không có nhiều thời gian như vậy, tính tính lên, cậu mới làm được chừng 50 nhiệm vụ thôi.

Biết bao giờ mới thoát cái số nhặt lậu đây?
Dương Trường Miên chán nản ngồi bẹp xuống đất, chờ thời.

Chương 38


0405 nói đỡ cho idol nhà mình: [Với lòng dạ và tài năng của ảnh, không một hồi thì sẽ thoát ra ngay. Cục cưng đừng suy nghĩ lung tung.]

Dương Trường Miên gật đầu, cậu lại được hắn cứu một lần nữa, nợ nần chồng chất. Chưa trả ơn xong, cậu cũng không thể bỏ mặc người ta ở đây.

666 cảm thấy mạch não của kí chủ có chút lệch: [Nợ cái gì? Hắn cứu cậu, cậu cho hắn Quang Minh Khuẩn, đây là hắn có lời.] Long Ngạo Thiên trong lòng nó là phải lạnh lùng tàn khốc mới đúng, mang ơn làm gì?

Cậu không nghe lọt vào, trái lại còn dạy dỗ ngược lại: "Mày thật là lạnh nhạt máu lạnh hung tàn, êm đẹp lại cứ xúi bậy lung tung. Tao thấy mày bị 0405 đánh là đúng." Nếu mà cậu giữ mạch suy nghĩ như 666, không biết có mấy cái đầu cho nam chính đương cầu đá.

Cậu cũng không ngồi không nữa, đơn giản làm một cái giá đỡ, gọt một nhánh cây, làm món rắn nướng muối ớt.

Sắp tới giờ cơm chiều rồi, nên ăn một đốn.

Cậu làm sạch rắn, còn bớt thì giờ quan tâm nam chính sống chết: "Hi vọng hắn mau mau thoát ra." Ra rồi mới chia đều Quang Minh Khuẩn được.

666: [...] Chậc, thiện lương thì thiện lương đi, nó không quản nữa.

Dương Trường Miên chụm một đống lửa, cậu chuyên nghiệp mần thịt rắn sạch sẽ, cắm lên giá nướng. Cậu rất cẩn thận, dù sao cũng là độc vật, tỉ mỉ tinh tế là cần thiết.

Nhìn đám rắn lấp ló phía cây cối đang hãi hùng nhìn anh em đang bị nướng, cậu không hảo ý xách lên dao phay: "Vẫn là kiếm thêm miếng mồi đi, nam chính sức ăn hơi bị nhiều." Nói nói triều đám Hắc xà đi đến, cậu phải ăn no, đút nam chính ăn no!

666: [...] Nó rút lại suy nghĩ phía trên nhá.

Hàn Ngọc Nhiễm trải qua huyễn cảnh lễ rửa tội, tâm cảnh càng trở nên kiên định, nói cách khác, nam chính ngộ đạo rồi. Hắn tự nhập định ngồi thiền, trên người có ánh sáng vàng kim nhàn nhạt giống bột phấn như ẩn như hiện, càng làm cho hắn càng thêm mỹ, đẹp đến xuất thần.

0405 đương trường thét chói tay ra tiếng sói tru, khen nam chính tỉnh lược bớt hơn ngàn tự.

666 hóa thân thành chanh tinh: [Ngộ đạo! Vượt một cái huyễn cảnh thôi mà cũng ngộ đạo, chơi vậy ai chơi lại?]

Ngộ đạo là trạng thái nhập định hoàn toàn trong lúc tu luyện, có người dựa luyện đan ngộ đạo, luyện pháp khí ngộ đạo, luyện kiếm cũng có thể ngộ. Chứng tỏ những người này tâm cảnh rộng rãi, con đường tu tiên thông suốt, được Thiên Đạo thiên vị truyền cho một tia Đạo Quyết cao siêu, nhưng suốt cả vạn năm qua, có người chạm tới ngộ đạo nhưng không một ai học được Đạo Quyết của Thiên Đạo sở truyền.

Dương Trường Miên cũng bị mỹ mạo của nam chính làm cho mắt mạo ngôi sao nhỏ, tần suất tim hơi gia tốc. Đối mặt với loại hình nam nhân đứng ở đỉnh tầng chuỗi thức ăn thế này, rất khó để mà không thích.

Đến một tên con trai như cậu cũng cảm thấy Hàn Ngọc Nhiễm rất có mị lực chứ nói chi dàn hậu cung hùng hậu của hắn. Nhắc tới hậu cung, cậu tỉnh táo lại một cái chớp mắt, không dám suy nghĩ xuống nữa.

0405 sâu kín: [Thích ảnh thì nói, hôn ước hiệu lực còn ở, gả cho ảnh, ngày ngày chìm trong ôn nhu hương~]

Dương Trường Miên nổi da gà, quẫn bách xua tay: "Cút cút cút, ông đây không dám!" Nói giỡn, trường đao 40m của mấy cô nương ái mộ hắn đã cầm sẵn chờ thọc cậu rồi.

Hàn Ngọc Nhiễm đã hái nấm trở lại, nghe được một loạt cút cút của Dương Trường Miên, bước chân khựng một đốn. Hắn thảo người ngại như vậy?

Cậu ngồi đưa lưng về phía nam chính nên không thấy hắn đi tới, với lại, bước chân của người luyện võ luôn nhẹ tựa lông hồng, không lưu ý sẽ không nghe ra.

Nam chính đột ngột ra tiếng: "Dương huynh."

Dương huynh nhảy dựng, mãnh xoay đầu về phía sau, cười mỉa tiếp đón công thần: "Hàn huynh, vất vả cho huynh. Ta có làm ít thịt, mời huynh dùng." Chỉ mới có 1 tiếng đã thoát ra huyễn cảnh rồi dùng 30 phút ngộ đạo. Còn nam nhân nào nhanh hơn nam chính nữa?

Nam chính gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm, định từ chối thì mùi thịt hương thơm quanh quẩn chóp mũi, lời nói lùi về: "Đa tạ."

Dương Trường Miên làm nam chính chờ chút hẳn ngồi, cậu trải ra hai tấm vải lót dưới mông, sau đó lấy một que thịt rắn vừa chín tới, rắc một ít bột ớt rãi lên rồi đưa cho hắn.

Hắn ngồi xuống, cũng đưa tay tiếp nhận que nướng, mùi cay nồng của ớt k1ch thích vị giác hơi không quen, nhưng thật sự thịt chất rất thơm. Hắn nhìn qua thì thấy cậu đã bay nhanh ăn một xiên rồi lại một xiên, không có dấu hiệu trúng độc hay gài hắn. Hàn Ngọc Nhiễm mới dám ăn.

Từ lúc ban đầu gặp Dương Trường Miên, hắn cảnh giác đã lâu, là một người bình thường không thể tu luyện nhưng cậu lại không lộ một tia ưu thương thống khổ, rất lạ. Cậu bình thản thong dong khi đối mặt với hắn, trong lúc nguy cấp còn không ngại ra tiếng nhắc nhở, còn mời hắn ăn. Kì lạ, rất kì lạ, rốt cuộc mục đích của Dương Trường Miên là gì đây?