Sở Hàn Tâm không hề nhìn Hàn Nguyên. Giờ phút này, nàng nhìn theo bóng dáng Hàn Mộc, trong mắt hiện lên vẻ sáng rọi, bình tĩnh nói: “Hàn Mộc là chủ nhà chỉ nhánh nhà họ Hàn, hắn bảo ta gả thì ta sẽ gả, nếu không cho †a gả thì ta không thể gải”

Ngh vậy, Hàn Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt.

Giờ phút này, Hàn Mộc và Sở Hàn Tâm nhìn nhau một cái. Sau đó, hắn chợt nhìn về phía Hàn Nguyên, gần từng chữ: “Bổn gia chủ không chấp nhận hôn sự này! Sở Hàn Tâm, không gải!”

Ánh mắt Hàn Nguyên trở nên cực kì âm u. Gã siết chặt song quyền, cắn chặt hàm răng đến mức vang kẽo kẹt. Nhìn Hàn Mộc, gã hận không thể rút kiếm bên hông chém chết Hàn Mộc.

Nhưng mà gã biết thực lực của Sở Hàn Tâm. Gã không thể nào gây tổn thương được Hàn Mộc ngay trước mặt Sở Hàn Tâm. Nếu còn tiếp tục giằng co nữa thì sẽ chắn có kết quả gì.

Hàn Nguyên bất đắc dĩ dùng ánh mắt uy hiếp liếc Hàn Mộc một cái: “Hay lắm, nếu chỉ nhánh nhà họ Hàn không đồng ý hôn sự thì bọn ta sẽ lập tức quay về chủ mạch báo cáo mọi việc, giao hết cho hội trưởng lão quyết định.”

Dứt lời, Hàn Nguyên vung tay lên, một đám người đi ra cửa lớn Hàn phủ. Sau lưng vang lên giọng nói lạnh băng của Hàn Mộc: “Đứng lại!”

Hàn Nguyên chợt dừng bước, chợt quay đầu lại, hai mắt lập lòe tàn nhẫn: “Ngươi còn muốn cái gì nữa?”

Hàn Mộc nhìn Hàn Lôi thương tích đầy mình trên cáng, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, giọng điệu âm trầm: “Chi nhánh nhà họ Hàn không phải là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Kẻ nào đánh thương đệ đệ ta, mau lăn ra đây!"

Câu nói của Hàn Mộc giống như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến Hàn Mộc không thể nhịn được nữa, trắng trợn mà cười to lên.


“Ha ha ha... Một tên vô dụng trời sinh phế mạch thế mà lại dám kêu gào với bọn ta? Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là thiếu chủ nhà họ Hàn hả?”

Dứt lời, Hàn Nguyên bước lên một bước, nhìn Hàn Lôi nằm cách đó không xa, cười lạnh: “Hắn là bị ta đánh, ngươi làm gì được ta?

Nói thẳng cho ngươi biết, nếu không phải vì Hàn Thần đại ca sắp cưới Sở cô nương, thì chỉ với việc thăng nhãi này dám cầm kim lệnh đi chủ mạch từ hôn, làm Hàn Thần đại ca mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, thì ta làm

sao cũng sẽ phế hai tay hai chân hắn.”

Gã vừa dứt lời, Hàn Mộc hơi nheo đôi mắt lại, nhìn gã đang hả hê đứng đó, thì chợt nở nụ cười tà tứ.

“Ha ha... hay lắm, ngươi đứng ra nhận là được rồi!”

Dứt lời, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hàn Mộc bước ra khỏi đại sảnh, đi thẳng về phía Hàn Nguyên đứng trong sân.

“Hàn Mộc!”

Thấy hành động của Hàn Mộc, Sở Hàn Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa, gọi hắn một tiếng, rồi bước đi theo hắn.

Nhưng mà, Hàn Mộc lại quay đầu nhìn Sở Hàn Tâm, bình tĩnh nói: “Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, tỷ đừng nhúng tay.”

Giọng của hắn rất bình tĩnh, mang theo một loại khí thế chân thật đáng tin, khiến Sở Hàn Tâm hơi ngây người. Nàng chưa từng cảm nhận được cái loại khí thế này trên người Hàn Mộc. Bước chân nàng cũng vô thức dừng lại.

“Đại tiểu thư, gia chủ có gặp nguy hiểm hay không ạ?” Băng Nhi có chút nôn nóng nhìn theo bóng dáng Hàn Mộc, muốn ngăn cản, rồi lại không dám làm trái lệnh của Hàn Mộc.

Sở Hàn Tâm nhìn theo bóng dáng đi về phía trước của Hàn Mộc, ánh sáng trong mắt sáng ngời hơn nữa. Nàng nhẹ giọng nói với Băng Nhi: “Cứ làm theo lời hắn đi, ta sẽ không làm hắn gặp nguy hiểm”

Thấy Hàn Mộc đi từng bước về phía mình, Hàn Nguyên sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên điều gì đó.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Gã vốn đang kiêng dè có Sở Hàn Tâm ở đây nên không dám ra tay với Hàn Mộc. Nhưng mà hiện giờ đối phương không biết sống chết, tự mình đi tìm chết, thì cũng không trách được mình.

Hàn Nguyên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hài hước nhìn Hàn Mộc.


||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||

Thậm chí ngay cả mười tên con cháu dòng bên đứng sau lưng gã cũng mamg vẻ mặt hài hước khi xem trò cười.

Hàn Mộc không hề dao động, chỉ tiếp tục đi lên từng bước một, tốc độ không nhanh không chậm.

Lúc Hàn Mộc đi tới chỗ cách Hàn Nguyên khoảng ba bước, Hàn Nguyên nở nụ cười lạnh, đi lên một bước, đá về phía đầu gối của Hàn Mộc.

Gã muốn ra tay trước chiếm tiên cơ, đá cho Hàn Mộc quỳ xuống, khiến hắn phải mất mặt.

Trong mắt Hàn Nguyên, Hàn Mộc chỉ là một người bình thường trời sinh phế mạch, làm sao có thể tránh được đòn tấn công của mình.

Không ngờ, khoảnh khắc gã đá một chân ra, cơ thể trông có vẻ thả lỏng của Hàn Mộc đột nhiên căng chặt.

Đùi phải vốn dĩ phải bị đá trúng, thế mà lại vung nhanh ra, đá thẳng vào một đá của Hàn Nguyên.

“Bịch!" Hai chân đá vào nhau, cơ thể Hàn Mộc hơi lắc lư, còn Hàn Nguyên chủ

động ra tay ở đối diện, lại cảm thấy chân tê rần, rồi bị một lực mạnh đánh cho lảo đảo lùi ra sau.

“Ơ kìa...”

Cái cảnh này khiến cho mọi người ở đây đều chấn động. Hàn Mộc thế mà lại dùng một chiêu đánh lui Võ Đồ bốn sao Hàn Nguyên?


Mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Hàn Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Lúc gã còn đang thấy choáng váng, Hàn Mộc đã lao lên lần nữa.

“Bịchl”

Ngay sau đó, ngực của Hàn Nguyên bị đối phương đấm một quyền.

Một quyền mạnh như dùng búa tạ đấm, đấm cho ngực đau nhức. Hàn Nguyên vốn dĩ không đứng vững, bây giờ ăn thêm một quyền kia, cả người lại lảo đảo lùi ra sau.

Còn Hàn Mộc thì được thế là lên luôn, lập tức đuổi theo sát sao, đánh đấm bằng cả hai nắm tay, đấm thẳng xuống mặt Hàn Nguyên, đấm nào cũng mang theo lực đạo cực kì mạnh mẽ.

Giờ phút này, Hàn Nguyên cuối cùng cũng cảm thấy không ổn. Gã không kịp tự hỏi vì sao Hàn Mộc lại có lực lượng và tốc độ ghê người như thế. Gã vừa đứng vững cả người đang lùi lại, vừa giơ tay đỡ quyền đấm của Hàn Mộc.

Không thể không nói, Hàn Nguyên dù sao cũng là Võ Đồ bốn sao, từng được gia tộc huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù ngay tại khoảnh khắc nguy cơ, gã cũng không loạn trận thế, tiếp được hết các đòn đánh của Hàn Mộc.

Có điều, sau khi chặn liên tiếp mười mấy quyền của Hàn Mộc, Hàn Nguyên rất là giật mình.

Bởi vì gã phát hiện, với cơ thể được rèn bởi tu vi Võ Đồ bốn sao của gã, thế mà lại cảm thấy đau đớn tê dại dưới nắm đấm của Hàn Mộc. Dường như lực lượng của hắn mạnh hơn gã.

“Sao có thể chứ?”