Lúc hắn đang thầm tính toán, tiểu l0li Băng Nhi quan tâm hỏi: “Gia chủ, người không sao chứ?”

Hàn Mộc lắc lắc đầu: “Không sao, Băng Nhi, ta hơi đau đầu, đã quên rất nhiều chuyện, chắc là từ từ sẽ ổn thôi.”

Lúc này, tiểu l0li mới hơi yên tâm, nói với Hàn Mộc: “Gia chủ, đồ ăn nấu xong rồi, đại tiểu thư và nhị gia đều đang ở đại sảnh chờ người, để ta đỡ người đi đại sảnh ăn cơm.”

Sau đó, Băng Nhi bước lên đỡ Hàn Mộc. Hàn Mộc khó khăn mà đứng dậy, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Ây da… cô nàng kia ra tay tàn nhẫn thật đấy! Cái eo già của ta sắp gãy luôn rồi!”

Nghe vậy, Băng Nhi bụm miệng cười trộm, nói: “Gia chủ, thật ra thì đại tiểu thư đã nương tay lắm rồi. Nàng chính là một trong những linh võ giả trẻ tuổi lợi hại nhất quận Bạch Long chúng ta! Nếu nàng thật sự ra tay tàn nhẫn thì người đã mất mạng lâu rồi!”

“Linh võ giả?”

“Đúng vậy, đại tiểu thư có thiên phú rất cao. Lúc trước khi hội trưởng lão đuổi chúng ta đi, bọn họ đã từng đưa ra đãi ngộ tốt để giữ đại tiểu thư lại. Có điều, đại tiểu thư vẫn quyết định đi theo gia chủ đến chi nhánh.


Không chỉ có như vậy, chi nhánh chúng ta không hề làm ra tiền, tất cả đều do đại tiểu thư chế phù kiếm tiền nuôi sống cả nhà.

Hơn nữa, tuy rằng đại tiểu thư ra tay đánh gia chủ, nhưng mà đêm qua khi biết gia chủ bị phủ thành chủ đánh, đại tiểu thư chính là người đầu tiên chạy đến phủ thành chủ cứu người.

Vậy nên, người tuyệt đối đừng oán hận đại tiểu thư.”

Nghe vậy, Hàn Mộc mới biết được vị “tiên nữ bạo lực” kia còn có một mặt vô tư phụng hiến như vậy.

Nhớ lại những chuyện xấu xa mà nguyên chủ đã từng làm, Hàn Mộc không nhịn được thầm hô đánh hay lắm.

Tiếc là tên khốn kiếp kia đã chết rồi, mình lại thay gã ăn một trận đòn to đùng.

Có điều, mình đã xuyên qua rồi, thế nào cũng phải thay đổi một chút, ít nhất là phải thay đổi ấn tượng của người nhà với mình mới được.


Hàn Mộc nghĩ thầm, rồi cố gắng đứng dậy, cảm thấy cả người đều đau nhức.

Chỉ là ngay sau đó, Hàn Mộc cảm thấy chỗ ngực có một luồng ấm áp giống như gợn sóng suối nước nóng đang lan tràn trong cơ thể.

Một luồng năng lượng kỳ diệu xoa dịu toàn thân, hòa tan hết mọi mệt mỏi trong cơ thể, cả người không còn đau nhức, dưới chân cũng có sức bước đi.

Hàn Mộc ngạc nhiên, rồi nhớ đến đầu nguồn của luồng ấm áp, dường như là bắt đầu từ dấu vết màu xanh trên ngực mình.

“Chẳng lẽ là chiếc bô kia đang giúp ta?”

Tuy rằng cảm thấy tò mò, nhưng mà Hàn Mộc cũng không định cởi áo xem dấu vết ngay trước mặt Băng Nhi.

Hắn mặt mày bình tĩnh, dưới sự nâng đỡ của đối phương, đi ra khỏi sương phòng, đi thẳng lên đại sảnh. Ngoài mặt thì bình tĩnh, chứ trong lòng hắn thì lại đang cảnh giác.

Hắn thầm nói tuyệt đối không thể để cho bọn họ nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Nếu biết linh hồn trong thân thể không còn là nguyên chủ, thì có quỷ mới biết bọn họ có coi mình là yêu quái rồi gi ết chết hay không.