*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Tiên Nhi, Hàn Mộc hơi ngạc nhiên, rồi nghĩ nghĩ lời nói vừa rồi của đối phương, nói: “Chẳng lẽ Tiên Nhi có cách chữa lành vết thương trên người ta?”

“Ha ha… chủ nhân thật thông minh!”

Nghe vậy, ánh mắt Hàn Mộc lập tức sáng ngời.

“Với sự huyền diệu của Đạo Huyền Quyết, chỉ cần chủ nhân vận chuyển vài vòng là có thể chữa lành vết thương trên người chủ nhân.

Chỉ là hiện giờ chủ nhân chưa thông linh mạch, lại không còn linh thạch, tất nhiên là không thể vận công chữa thương rồi. Bây giờ chúng ta đành phải dùng cái này, may là đã sớm chuẩn bị.”

Hàn Mộc có chút không hiểu ra sao. Hắn chợt thấy ngực mình nóng lên, một luồng sáng xanh xuất hiện.

Ngay sau đó, một giọt chất lỏng trong suốt lập lòe ánh xanh bay ra khỏi ngực hắn, lơ lửng trước người hắn. Đồng thời, một mùi hương nhàn nhạt thấm tận ruột gan truyền ra.

Hàn Mộc vô thức hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc sảng khoái, vui vẻ thoải mái.

“Đây… đây là gì vậy?” Hàn Mộc hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm giọt chất lỏng.

Tiên Nhi giải thích: “Chủ nhân, đây là ‘linh dịch sinh mệnh’. Sau khi ngươi hấp thu linh thạch, chuyển linh lực cho Hũ Luyện Yêu, Hũ Luyện Yêu sẽ tinh luyện một phần linh lực hấp thu được thành một loại linh dịch có chứa hơi thở sinh mệnh, xem như là quà tặng dành cho chủ nhân của thần khí.”

“Linh dịch sinh mệnh!”


Hàn Mộc lập tức nảy sinh hứng thú. Ở trong lòng hắn, Hũ Luyện Yêu chính là một cái hố sâu không đáy.

Ngoài mỗi lần mình tu luyện đều rút ra một phần linh lực của mình, thì còn có yêu ma đáng sợ bên trong Cửu Trọng Thiên. Không ngờ rằng cũng có ngày nó gửi tặng lại mình.

Hàn Mộc nhìn chằm chằm giọt linh dịch trước mắt, nghi ngờ hỏi: “Chỉ một giọt thế này thì có thể làm gì được?”

Tiên Nhi nói với giọng điệu ngạo nghễ: “Chủ nhân đừng xem thường một giọt linh dịch sinh mệnh này. Bên trong linh dịch ẩn chứa cực kì nhiều lực sinh mệnh, có tác dụng cường hóa khí huyết, nhanh chóng lành thương.

Chỉ cần chủ nhân uống giọt linh dịch kia, thì vết thương trên người chủ nhân sẽ khôi phục trong một đêm.”

“Cái gì?”

Hàn Mộc mở to mắt ra nhìn, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

“Thần kỳ thế hả?”

Dưới sự nửa tin tưởng nửa nghi ngờ, Hàn Mộc vẫn làm theo lời nói của Tiên Nhi, uống hết một giọt linh dịch kia.

Linh dịch vào miệng chẳng khác gì nước bình thường, không hề có cảm giác gì cả. Nhưng chỉ một lát sau, Hàn Mộc chợt cảm thấy trong bụng hơi nóng lên.

Toàn thân hắn cũng trở nên ấm áp. Nhất là vết thương trên vai và trên trán, dường như bị một dòng nước ấm bao phủ, tê tê, lại rất thoải mái.

Hàn Mộc cảm thấy thần kì, vội hỏi: “Tiên Nhi, cái thứ này dùng khá tốt, còn nữa không, ta uống thêm vài giọt?”

Trong đầu lập tức truyền đến giọng nói u oán của Tiên Nhi: “Mấy ngày qua, ngươi chỉ hấp thu có mười hai viên linh thạch cấp thấp, có thể luyện hóa ra một giọt linh dịch sinh mệnh là hay lắm rồi.

Hơn nữa, hiện nay cơ thể ngươi yếu lắm, nếu dùng nhiều linh dịch trong một lần thì sẽ nổ tan xác.”

Hàn Mộc nghe vậy thì hơi thất vọng, đồng thời nghĩ đến chuyện một vạn hai nghìn đồng vàng kia chỉ đổi lấy được một giọt linh dịch sinh mệnh thì lại cảm thấy đau lòng, bèn oán trách: “Hiệu suất chuyển hóa của ngươi thấp quá đi!” . Truyện Nữ Phụ

Tiên Nhi cười khúc khích rồi chợt nói với giọng dụ dỗ: “Nếu chủ nhân còn muốn linh dịch sinh mệnh thì hãy nghĩ cách hấp thu nhiều linh thạch hơn đi. Người ta còn muốn nữa…”

Giọng điệu của Tiên Nhi mềm mại đến tận xương, khiến người nghe suy nghĩ bậy bạ. Hàn Mộc nghe xong không nhịn được rùng mình.

Hay lắm, chắc cô nàng này ở Hũ Luyện Yêu lâu quá rồi, ngày tháng cô đơn cũng nhiều lắm rồi, nên cứ không vừa ý là bắt đầu “lái xe”.


Nếu không phải hiện giờ thân thể Hàn Mộc có khuyết tật nào đó, thì chắc là hắn không chịu nổi, nghe hết theo lời cô nàng từ lâu rồi.

Hắn cố nén cảm giác k1ch thích trào dâng trong lòng, đợi khi tỉnh táo lại, mới móc một cái gói nhỏ từ trong túi ra, bên trong gói nhỏ chính là ba quyển võ kỹ mà Sở Hàn Tâm giao cho hắn.

Tuy rằng hiện giờ thương thế của mình chưa khôi phục, không thể tu luyện võ kỹ, nhưng Hàn Mộc vẫn không nén được tò mò, muốn nghiên cứu trước thử xem. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với võ kỷ của thế giới này.

Hàn Mộc mở túi nhỏ lấy ba quyển sách cổ đóng chỉ ra, quyển nào cũng có màu than chì và rất mỏng, nhìn không nổi bật, nhưng xúc cảm khi sờ lại rất tốt, rõ ràng là không phải làm từ giấy.

Hàn Mộc bày ba quyển võ kỹ lên giường, nhìn bìa sách theo thứ tự.

“‘Bạch Hồng Bộ Phạt’, ‘Băng Lôi Kính’, ‘Hám Sơn Quyền’.”

Bạch Hồng Bộ Phạt là võ kỹ thân pháp. Băng Lôi Kính và Hám Sơn Quyền là võ kỹ công kích.

Hàn Mộc từng thấy Hàn Lôi thi triển Hám Sơn Quyền. Hàn Lôi đã dùng một quyền đấm gãy cọc gỗ, uy lực rất lớn.

Hàn Mộc nghĩ vậy thì cảm thấy ngứa ngáy tay chân, lập tức mở sách ra xem.

Hắn là tay mới trong việc tu luyện võ kỹ. Hành vi của hắn chính là điển hình của câu “trong nghề xem kỹ thuật, ngoài nghề xem trò hay”.

Tốn hơn một canh giờ, xem hết cả ba quyển võ kỹ, hắn lại không hiểu một chút gì. Hàn Mộc cứ cảm thấy mình không thể hiểu được.

Về quyển Hám Sơn Quyền, chỉ cần nghe tên là biết đây là một bộ quyền pháp loại mạnh mẽ phóng khoáng, có tổng cộng ba cảnh giới là Tụ Lực, Toái Mộc và Phá Nham.

Xem tên đoán nghĩa, cảnh giới thứ nhất coi trọng tụ lực bùng nổ, cảnh giới thứ hai lực đấm vỡ gỗ, cảnh giới thứ ba đấm vỡ luôn cả nham thạch.


Xem ra là Tiểu Lôi đã tu luyện đến cảnh giới thứ hai “Toái Mộc”.

Còn quyển võ kỹ thân pháp Bạch Hồng Bộ Phạt thì cũng được chia làm ba cảnh giới, đó là Sơ Khuy, Đăng Đường và Nhập Vi. Còn nó có gì khác nhau thì Hàn Mộc không hiểu lắm.

Còn quyển Băng Lôi Kính, đây là một quyển đặc biệt nhất.

Nó khác với hai quyển võ kỹ trước ở chỗ hai quyển kia là võ kỹ vật phàm hạ giai, còn Băng Lôi Kính thì là vật phàm thượng giai, cao hơn gần hai cấp bậc.

Hơn nữa, quyển võ kỹ này không có phân chia cảnh giới, dường như chỉ cần tu luyện là có thể sinh ra một loại kình lực mạnh mẽ, tăng cường lực bùng nổ của người tu luyện.

Hơn nữa, theo tu vi tăng dần, luồng kình lực kia sẽ càng lúc càng mạnh, thậm chí đến cuối cùng có thể tự do ra vào cơ thể, gây ra tổn thương rất lớn cho kẻ địch.

Không thể không nói, võ kỹ tồn tại chính là một bước khai thác cho lực lượng tăng lên của linh võ giả, khiến võ đạo trở nên “trăm hoa đua nở”.

Hàn Mộc xem rồi cảm thán rất nhiều, đồng thời càng thêm nhiệt tình. Hắn đè nén một lòng muốn tu luyện, cất hết ba quyển võ kỹ, bắt đầu có cảm giác mệt mỏi.

Rốt cuộc một trận chiến hôm nay tiêu hao không ít thể lực của hắn, trên người còn đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe mới được.

Hàn Mộc gần như chạm đầu vào gối là chìm vào giấc ngủ say.