*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Giao lại cho ngươi, ngươi có thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc sao?"  

Phạm tướng quân phiền lòng, tức giận nói: "Thế thì đợi người Đảng Hạng rút lui rồi ngươi đem Đức Ninh Quân đến thủ ở Thanh Thủy Cốc thì sao nhỉ?"  

"Ta……"  

Advertisement

Trương Khải Uy quá sợ hãi, không dám nói tiếp.  

Advertisement

Đùa chắc, Thanh Thủy Cốc là cửa chinh đầu tiên của người Đảng Hạng, ngay cả Thiết Lâm Quân cũng không thể ngăn cản được, Đức Ninh Quân của hắn qua đó thủ quan, há chẳng phải đưa đầu vào rọ sao?  

"Đại soái, đừng nói nhảm nữa, giờ người Đảng Hạng đã chiếm giữ Thanh Thủy Cốc, chúng ta phải làm sao đây?"  

Một vị tướng có quan hệ tốt với Trương Khải Uy mở miệng giải vây.  

"Đúng thế thưa đại soái, chúng ta hãy tranh thủ suy nghĩ về biện pháp đối phó đi ạ".  

Các tướng lĩnh khác cũng lên tiếng.  

Đúng lúc này, người đưa tin đội mũ đỏ cưỡi ngựa xông thẳng vào soái phủ.  

Còn chưa đến nơi, một tiếng hét phấn khích từ đằng xa:  

"Thanh Thủy Cốc thắng rồi!"  

"Bên ngoài la hét cái gì thế?"  

Tai Trương Khải Uy không được tốt lắm, hắn không nghe rõ.  

"Hình như là Thanh Thủy Cốc thắng rồi?"  

Một tên tướng cợt nhả nói: "Ta có nghe lầm không?"  

Phạm tướng quân đã đứng dậy và đi ra cửa.  

Mấy tên tướng công tử bột khác cũng vểnh tai lên.  

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, xông tới cổng, lật người xuống, vui mừng hét lên: "Đại soái, Thanh Thủy Cốc đại thắng, diệt hơn 800 tên địch, bắt sống hơn 600 kỵ binh và 600 con ngựa của người Đảng Hạng!"  

Phòng nghị sự đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.  

Tất cả mấy tên công tử bột đều choáng váng và bị sốc.