*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lần này sẽ không tính tiền".  

Kim Phi lắc đầu.  

Ai cũng nghèo, nếu như lấy tiền thì y lo rằng đám phụ nữ sẽ không mua đâu.  

Số xà phòng này cộng lại cũng chỉ được hai lon dầu và một ít xút (NaOH) mà thôi, không đáng bao nhiêu, lần này sẽ tặng miễn phí.  

Advertisement

Không ai sinh ra đã luộm thuộm, trước đó là vì không có, khi đã quen với tác dụng tẩy rửa của xà phòng, Kim Phi tin rằng các nữ công nhân sẽ chủ động mua nó.  

"Được rồi, ta hiểu rồi".  

Advertisement

Đường Đông Đông gật đầu và đi làm.  

Xưởng may được xây dựng vội vã, không được hoàn hảo, không có bàn mà chỉ kê những chiếc ghế dài giữa những khoảng trống mà thôi.  

Nhưng đối với những người dân miền núi phải chịu khổ mà nói, được ăn no đã tốt lắm rồi, ai thèm quan tâm có chỗ để bàn hay không?  

Nhiều khi công nhân thậm chí còn không ngồi trên ghế đẩu mà ngồi xổm xuống đất, tay cầm bát ăn một cách ngon lành.  

Nhà ăn này không lớn lắm, thường thì nữ công nhân dệt và nam công trường sẽ ăn khác giờ nhau, nếu không thì vô cùng chật chội.  

Nhưng hôm nay tất cả mọi người tụ họp lại, kể cả những người phụ nữ làm ca đêm.  

Nhà ăn chật ních người, chen chúc nhau thành từng tốp ba tốp năm, thảo luận xem Kim Phi giữ họ lại làm gì.  

Kim Phi không bắt họ đợi lâu, cùng Mãn Thương từ bên ngoài bước vào, mang theo một cái giỏ lớn.  

"Phi huynh và Mãn Thương đang mang gì vậy?"  

"Ta cũng không biết".  

"Đó là xà phòng. Ta đã thấy Hạ Nhi sử dụng nó trước đây, rửa mặt và gội đầu rất sạch".  

"Có vẻ đúng là như vậy, tại sao Phi huynh lại mang nhiều như vậy đến đây? Không phải sẽ chia cho chúng ta mỗi người một ít đấy chứ?"  

"Còn chưa về ngủ mà đã mơ rồi à?"  

Các nữ công nhân cùng nhau bàn tán xôn xao, đoán xem Kim Phi đang làm gì với xà phòng.  

Nam nhân tuy rằng không bàn luận, nhưng đều vươn cổ tò mò quan sát.  

"Mọi người im lặng".  

Kim Phi nhảy lên băng ghế, duỗi tay ra dẹp yên, căn tin lập tức trở nên yên tĩnh.  

"Ta tin rằng có vài người đã nhìn thấy nó, đây là xà phòng".  

Kim Phi lấy trong giỏ ra một thanh xà phòng và nói: "Lát nữa ta sẽ cho mỗi người một thanh …"  

Nói đến đây, nhà ăn vừa mới yên tĩnh đã như ong vỡ tổ.  

Thấy lợi ai mà không ham?