"Tiên sinh, che mặt lại một chút".

Khi họ đến sườn núi, Khánh Hoài đưa một chiếc khăn vuông cho Kim Phi, sau đó nói với người đồng đội da đen to lớn của Trương Lương: "Phương Lôi, ngươi cũng đừng đi xuống".

"Cảm ơn".

Kim Phi gật đầu đồng ý.

Y biết rằng Khánh Hoài làm điều này để ngăn việc nếu còn tên thổ phỉ nào chưa bị bắt, trốn trong bóng tối sẽ ghi nhớ mặt y.

Gã da đen to lớn cũng gật đầu và trốn sau một tảng đá lớn.

Anh ta đã quá quen thuộc với những tên thổ phỉ ở núi Miêu Miêu đến nỗi kể cả khi che mặt, anh ta vẫn bị nhận ra.

Về phần Khánh Hoài và Chung Ngũ, họ không sợ bọn thổ phỉ sẽ nhớ mặt mình.

E rằng Chung Ngũ còn mong bọn thổ phỉ tìm đến hắn để trả thù kìa.

Chung Ngũ cởi trói cho một tên thổ phỉ, tránh sang một bên và hỏi: "Có bao nhiêu người trên núi của ngươi?"
"Ngoại trừ ba người ở trên núi canh nhà, những người còn lại đều đã xuống rồi".

Tên thổ phỉ nhanh nhảu trả lời.

Lại hỏi thêm một vài tên thổ phỉ nữa, câu trả lời vẫn vậy.


Chung Ngũ ra hiệu về phía khu rừng, liền thấy vài thị vệ vác nỏ lên núi.

"Hầu gia, những người này thì sao?"
Chung Ngũ xâu những tên thổ phỉ thành một chuỗi và buộc chúng vào một cái cây, chạy đến để xin chỉ thị.

"Thông báo Trương huyện lệnh đem binh lính tới dẫn đi! Nhân tiện, ta nhớ bắt được bọn thổ phỉ sẽ có phần thưởng.

Bảo Trương huyện lệnh đem tiền thưởng đến".

Khánh Hoài giọng điệu có chút lạnh lùng.

Bọn thổ phỉ Đại khang hoành hành, chắc chắn có liên quan đến bọn quan lại địa phương.

Quận Kim Xuyên năm nào cũng phải trấn áp bọn thổ phỉ, nhưng lần nào bọn thổ phỉ cũng nhận được tin báo trước và trốn vào núi.

Binh lính phủ năm nào cũng vồ hụt nhưng năm nào cũng ra quân.

Bởi vì bọn thổ phỉ có tay trong, sau mỗi lần như vậy chúng sẽ hối lộ rất nhiều.

Dạo một vòng quanh núi, các ông lớn của quận có thể kiếm được nhiều tiền, quân nhân cũng có thể kiếm được ít tiền để uống rượu và thăm nhà chứa, tại sao lại không làm chứ?
"Rõ!"
Chung Ngũ chạy vào rừng, ngay sau đó đã thấy một thị vệ cưỡi ngựa rời đi.

Trước khi rời đi, còn liếc nhìn đám thổ phỉ như thể anh ta đang nhìn một chuỗi xác chết.

Trên thực tế, những tên thổ phỉ này chẳng thể sống nổi nữa.

Các hoạt động giữa bọn thổ phỉ và các quan chức địa phương gần như là một bí mật được giữ kín trong chính quyền Đại Khang.

Đưa bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu đến huyện chính là một cái tát cho huyện lệnh.

Thái ấp của Khánh Hoài nằm ở quận Kim Xuyên, tuy chỉ có quyền thu thuế, không có quyền quản lý, nhưng Hầu gia là Hầu gia, cho dù huyện lệnh có tức giận cũng không dám dây vào Khánh Hoài, vì vậy số phận của những tên thổ phỉ này có thể tưởng tượng ra được.

Chắc chắn sẽ được gửi đến chiến trường nguy hiểm nhất làm bia đỡ đạn.

Sống được một tháng đã là may mắn lắm rồi.

Ngay khi những thị vệ của huyện vừa rời đi, liền nhìn thấy một ngọn lửa trên núi Miêu Miêu.

Không lâu sau, những thị vệ trên núi đi xuống, mang theo một chiếc hộp lớn.

"Hầu gia, hang của đám thổ phỉ đã bị đốt cháy, tất cả những thứ có giá trị đều ở đây".

Thị vệ nói rồi mở hộp.

Hầu hết đó là tiền đồng, vài thỏi bạc lớn và nhỏ, cũng như một số mặt dây chuyền bằng ngọc bích, đồ sứ, v.v.

"Chung Ngũ, xử lý đi.

Tiền bán được sẽ chia cho các ngươi 20%, phần còn lại gửi vào Tương Tác Doanh và tính là quân tư".


Khánh Hoài hiển nhiên không thích những thứ này, vì vậy thản nhiên xua tay.

"Cảm ơn ngài".

Đôi mắt hạnh phúc của Chung Ngũ nheo lại.

Đây là toàn bộ tài sản mà bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu tích cóp được nhiều năm, dù chỉ là 20% cũng vẫn là một số tiền lớn.

Khi trời sắp tối, huyện lệnh cùng với hơn 100 lính phủ đến.

"Hầu gia, không hổ là đại tướng quân.

Băng tặc ở núi Miêu Miêu hoành hành nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng rơi vào tay ngài".

Tên huyện lệnh béo căm ghét Khánh Hoài tận xương, nhưng ngay khi vừa gặp mặt, ông ta đã mở mồm nịnh hót.

"Ta giao cho ngươi!"
Khánh Hoài liếc mắt nhìn tên huyện lệnh mập mạp, hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.

Kim Phi nhìn về phía sau và lắc đầu.

Tính cách của Khánh Hoài có lẽ chỉ phù hợp với quân nguc, nếu vào triều thì sẽ bị người ta diệt sớm.

Khi đến quận Kim Xuyên, trời đã tối, Kim Phi đi theo Khánh Hoài đến nơi ở của hắn, biệt việt Khánh Phong.

Trong các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình cổ trang mà Kim Phi đã xem, trong sân rộng lớn của quý tộc, đều có những rặng cây và dòng suối, những loài hoa và cây cỏ nổi tiếng, những cô hầu gái trẻ duyên dáng ở khắp mọi nơi.

Nhưng biệt viện Khánh Phong đúng như những gì Trương Lương nói, không có hòn non bộ hay thậm chí là hoa vườn, khoảng sân rộng trống trải, bên cạnh để hàng giá vũ khí.

Những người hầu thỉnh thoảng gặp hầu hết là đàn ông, cũng có thấy một vài phụ nữ, nhưng lại có ngoại hình giống như thím ba trong làng.

"Đúng là không biết hưởng thụ".

Kim Phi âm thầm cho Khánh Hoài một cái mác.

Vào trong sân, Kim Phi thấy Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Trương Mãn Thương đều ở đó, bối rối nhìn Khánh Hoài.

Kết quả là y thấy rằng Khánh Hoài cũng đang bối rối.

"Hầu gia, tiên sinh, là như này"
Trịnh Phương nói: "Buổi chiều, bọn ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bọn ta đến tìm Mãn Thương để cùng nhau lên đường, tẩu tẩu thấy thế liền muốn đi cùng, nói là đi tiễn tiên sinh…”
"Haha, được rồi, dì Lưu, dọn dẹp sương phòng ở sân trước đi một chút".

Khánh Hoài vui vẻ cười nói: "Nhà nghèo đơn giản, hi vọng phu nhân đừng chê".

Trên đường trở về, hắn còn đang bàn bạc với Kim Phi, ngày mai sẽ ra chiến trường, nhưng Kim Phi nói rằng vẫn chưa thu xếp xong chuyện gia đình.

Bây giờ thì tốt rồi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đều ở đây, vậy nên Kim Phi không cần phải quay lại.


Quan Hạ Nhi sinh ra trong một gia đình nhỏ, làm sao biết phép xã giao, cô rõ ràng biết Khánh Hoài đang nói khách sáo, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì lo lắng.

May mắn thay, Đường Đông Đông nhìn thấy sự bối rối của cô, liền nhanh chóng kéo Quan Hạ Nhi và hành lễ với Khánh Hoài: "Làm phiền Hầu gia rồi".

"Hồi ở làng Tây Hà cũng làm phiền mọi người nhiều".

Khánh Hoài thản nhiên xua tay: "Mọi người, cứ tự nhiên, ta đi thay quần áo".

"Trịnh Phương huynh nói rằng họ sẽ đến chiến trường.

Tướng công cũng đi sao?"
Ngay khi Khánh Hoài rời đi, Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi với vẻ lo lắng.

"Hầu gia đối xử khá tốt với chúng ta, ngài ấy đã có lời, về tình về lý ta phải đến đó một chuyến".

Kim Phi nói.

Vốn dĩ y vẫn lo lắng về bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bây giờ Khánh Hoài đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn cuối cùng của y.

Bên cạnh đó, y cũng rất muốn ra chiến trường để xem người xưa chiến đấu như thế nào.

Một là để lập công, hai là để chế tạo vũ khí trong tương lai, mục tiêu này nhiều hơn.

"Thiếu gia, phu nhân, sương phòng đã chuẩn bị xong, ba vị mời đi cùng ta".

Dì Lưu dẫn Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông ra sân trước, chỉ vào cửa phòng phía đông: "Đã muộn rồi, lão nô không quấy rầy ba người nữa".

"Cảm ơn dì Lưu".

Kim Phi gật đầu và đưa Quan Hạ Nhi cùng Đường Đông Đông vào trong sương phòng.

Nhưng khi bước vào, liền choáng váng.

Y nghĩ đó là một dãy phòng, nhưng ai ngờ sau khi bước vào, chỉ có một phòng duy nhất.

Tuy rộng nhưng chỉ có một chiếc giường.

Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi và sau đó là Đường Đông Đông.

Ba người, một giường, ngủ ở đây như thế nào đây?.