"Tiên sinh ngồi đi".

Khánh Hoài đang đứng trước một tấm bản đồ, cau mày.

Nhìn thấy Kim Phi bước vào, hắn cố nặn ra một nụ cười và chào Kim Phi.

“Chuyện điều lệnh không diễn ra tốt đẹp sao?”, Kim Phi hỏi.

“Không, lệnh điều chuyển Bôn Kinh vẫn chưa được gửi tới”, Khánh Hoài xoa lông mày: “Là chuyện của Thiết Lâm Quân”.

"Thiết Lâm Quân làm sao?"
"Hà Minh Khâm, tên khốn đó, Thiết Lâm Quân đang đóng ở Thanh Thủy Cốc.

Nếu người Đảng Hạng đánh đến, thứ đầu tiên chúng muốn đánh sẽ là Thiết Lâm Quân!"
Khánh Hoài đập mạnh vào tấm bản đồ một cú đấm cáu kỉnh: "Ta tưởng rằng vẫn còn thời gian, nhưng hôm nay Phạm tướng quân nói với ta rằng đội quân của người Đảng Hạng sắp được tập hợp, họ có thể tấn công bất cứ lúc nào, ta thậm chí còn không có thời gian để điều chỉnh chiến thuật của mình".

"Có thể thay thế Thiết Lâm Quân không?"
Kim Phi cau mày khi nghe những lời đó.

Y không liên quan gì đến Thiết Lâm Quân, y đến Vị Châu chỉ là vì muốn đánh bóng tên tuổi, hoàn toàn không muốn nộp mạng cho đám người Đảng Hạng.

"Không thể nào, đây là trận chiến đầu tiên với người Đảng Hạng.


Dù Thiết Lâm Quân có bị quét sạch, cũng không được bỏ quân tháo chạy.

Nếu không, nhuệ khí sẽ tiêu tan, những trận chiến sau đó sẽ không thể đánh được nữa".

"Người Đảng Hạng có thể đánh tới bất cứ lúc nào.

Chúng ta lấy đâu ra thời gian để làm dây sắt và nỏ nặng đây?"
Kim Phi hỏi.

"Tương Tác Doanh của Thiết Lâm Quân đang ở trong thành phố.

Ta đã chỉ thị Phạm tướng quân phái Trịnh Phương đến Thanh Thủy Cốc tìm Hà Minh Khâm để xin thủ lệnh, rồi tiên sinh có thể tiếp quản Tương Tác Doanh".

Khánh Hoài nói: "Đã hơn hai giờ kể từ khi Trịnh Phương rời đi, hẳn là sắp về rồi.

Ta hy vọng Hà Minh Khâm không gây khó dễ".

"Chuyện đã đến nước này, đuổi được bao nhiêu thì đuổi vậy, tùy ý trời".

Kim Phi thở dài thườn thượt, cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chỉ cần không để y ra tiền tuyến là được rồi.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Khánh Hoài vừa nói đến Trịnh Phương, thì Trịnh Phương chạy vào.

Theo sau là một thanh niên mập và lùn với đôi mắt thâm quầng.

"Hà Minh Khâm, sao ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy người thanh niên, Khánh Hoài không giấu được vẻ kinh tởm trên mặt.

Chính tên này đã lợi dụng thế lực của gia đình và lấy đi Thiết Lâm Quân do một tay hắn nuôi dưỡng.

Hà Minh Khâm không quan tâm đến thái độ khó chịu của Khánh Hoài, nhìn Khánh Hoài, kích động lau đi hàng nước mắt.

Thiết Lâm Quân ban đầu chỉ là một đội quân tạp nham, sau khi Khánh Hoài tiếp quản, dựa vào phương pháp sắt đá, chỉ mất vài năm đã huấn luyện Thiết Lâm Quân thành một sư đoàn dũng cảm, khi quân doanh khác liên tiếp bị người Đảng Hạng đánh lui thì Thiết Lâm Quân lại nhiều lần thắng trận.

Chính vì điều này mà Khánh Hoài đã được phong chức Hầu gia khi còn rất trẻ.

Sự xuất sắc của Khánh Hoài không chỉ khiến giới công tử bột ở Bôn Kinh ghen tị mà còn khiến một số cựu binh phải xấu hổ.

Bọn họ liên tục thua trận, chỉ có Khánh Hoài hết lần này đến lần khác thắng, chẳng phải giống như đang nói bọn họ bất tài sao?
Vì vậy, trong triều đình, Khánh Hoài là đối tượng bị nhiều người vạch tội nhất.


May mắn thay, Khánh Hoài không làm gì sai, lại có người của Khánh Quốc công bảo vệ, vì vậy những người đó không thể nắm thóp được Khánh Hoài.

Nhưng năm ngoái, trong số các tướng của phe Khánh Quốc công, đã có một người bị đánh bại, lại còn rất thảm, bị kẻ địch nắm được thóp.

Để cứu vị tướng này, Khánh Quốc công chỉ có thể nhượng bộ và hứa sẽ điều chuyển Khánh Hoài khỏi tiền tuyến.

Nhà Hà Minh Khâm có bối cảnh thâm sâu nhất, đã giành được vị trí thống soái Thiết Lâm Quân.

Theo quan điểm của Hà Minh Khâm, lý do Khánh Hoài được phong tước là vì Thiết Lâm Quân, gã cũng không kém hơn Khánh Hoài.

Vì vậy sau khi tiếp quản Thiết Lâm Quân, Hà Minh Khâm lập tức yêu cầu đưa Thiết Lâm Quân đến Thanh Thủy Cốc nguy hiểm nhất để đóng quân.

Vì đây là cách nhanh nhất để được thăng chức.

Nhưng khi đóng quân ở Thanh Thủy Cốc, Hà Minh Khâm nhận ra rằng mình đã sai.

Lại còn vô cùng sai!
Đứng trên ngọn núi bên cạnh Thanh Thủy Cốc, có thể nhìn thấy rõ ràng trại của người Đảng Hạng cách đó vài dặm.

Có thể nhìn thấy lều trại dày đặc, kỵ binh chạy tới chạy lui khắp núi rừng đồng bằng, xa xa vạn dặm còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ô ô a a quái dị.

Lần đầu tiên Hà Minh Khâm nhìn thấy loại tình huống này, hoảng sợ đến mức hai chân mêm nhũn, phải nhờ thị vệ khiêng xuống núi.

Vừa xuống núi, gã lập tức đề nghị với Phạm tướng quân cho gã từ bỏ Thiết Lâm Quân, nhưng bị Phạm tướng quân mắng cho té tát.

Trong khoảng thời gian gần đây, quân của người Đảng Hạng ngày càng di chuyển nhiều hơn, mọi người đều biết rằng chiến tranh sắp bắt đầu, Hà Minh Khâm sợ hãi đến mức đêm này qua đêm khác không dám ngủ, vì sợ rằng khi ngủ thiếp đi, đầu gã sẽ bị người Đảng Hạng chặt.

Trong hoàn cảnh như vậy, nghe nói Khánh Hoài đã đến thành Vị Châu, Hà Minh Khâm vui mừng ra mặt.

Ngay lập tức bỏ doanh trại và theo Trịnh Phương đến gặp Khánh Hoài.

Hà Minh Khâm lau nước mắt, lo lắng hỏi: "Khánh Hoài, ngươi tới đây để nắm lấy Thiết Lâm Quân sao?"
Khánh Hoài chưa kịp trả lời, Chung Ngũ đã vội vã bước vào lần nữa: "Hầu gia, Phạm tướng quân đến rồi!"
"Tiên sinh, cùng ta đi nghênh đón Phạm tướng quân!"
Khánh Hoài cũng lười để ý tới Hà Minh Khâm, vội vàng gọi Kim Phi đi ra ngoài.

"Không cần!"
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ ngoài cửa.

Kim Phi ban đầu nghĩ rằng Phạm tướng quân, người mà Khánh Hoài, Chung Ngũ và những người khác ngưỡng mộ, phải là một người đàn ông vạm vỡ với kỹ năng tuyệt vời.

Tuy nhiên, khi Phạm tướng quân vào cửa, y phát hiện đối phương không hề vạm vỡ, thậm chí có thể nói là gầy.

Cao nhiều nhất là 1,6 mét, ông ấy trông giống như ở độ tuổi 40 hoặc 50, không mặc bất kỳ bộ giáp nào, chỉ mặc một chiếc áo dài trắng thư sinh giống như Kim Phi.

Sau khi đi vào, ông ấy đá Hà Minh Khâm một cái: "Ngươi có biết tướng lĩnh tự tiện rời khỏi quân doanh sẽ bị phạt tội như nào không? Có tin giờ ta chặt ngươi ra không!"

Hà Minh Khâm cũng là một trong những tay công tử bột hàng đầu ở Bôn Kinh, nhưng khi bị Phạm tướng quân đá, thậm chí còn không dám hự cái nào, nói với vẻ mặt cay đắng:
"Phạm tướng quân, không phải Khánh Hoài ở đây sao? Ta sẵn sàng trả lại Thiết Lâm Quân cho hắn".

"Phế vật, ngươi đã ở trên chiến trường nhiều ngày như vậy, còn không biết quy định cơ bản nhất của quân đội sao! Một ngày không đổi ấn soái, thì ngươi vẫn là thống soái của Thiết Lâm Quân, vì vậy không được rời khỏi doanh trại mà không có sự cho phép!"
Phạm tướng quân tức Hà Minh Khâm đến mức ngón tay của ông ấy run lên.

Kim Phi không khỏi cảm thấy buồn cho những người lính của Đại Khang.

Một người như vậy mà có thể lãnh đạo một đội quân, điều này cho thấy quân đội của Đại Khang đã thảm hại đến mức nào.

"Cút đi, để lại ấn soái!"
Phạm tướng quân vô cùng thất vọng với Hà Minh Khâm: "Giờ cũng không cần về chỗ Thiết Lâm Quân nữa.

Chờ Bôn Kinh điều lệnh tới là ngươi có thể về rồi".

Có đánh chết Hà Minh Khâm cũng không muốn ra tiền tuyến nữa, gã nhanh chóng lấy quân ấn, binh phù và các vật dụng khác trong ngực ra, đặt lên bàn rồi lao ra khỏi thư phòng như chạy.

"Khánh Hoài, cất đồ đi".

Phạm tướng quân chỉ vào quân ấn và binh phù.

"Điều này có trái với quy định không?"
Khánh Hoài khẽ cau mày.

Việc trao đổi binh quyền không chỉ cần có điều lệnh của Khánh Hoài mà còn cần sự xác nhận của điều lệnh từ Binh Bộ, hai lệnh có ám hiệu giống nhau mới được coi là hợp pháp.

"Những lúc phi thường hãy làm những việc phi thường.

Thiết Lâm Quân chỉ có ở trong tay cậu mới có thể phát huy tối đa sức chiến đấu của mình.

Trước khi cậu tới, ta đã lo lắng Thiết Lâm Quân sẽ bị chôn vùi trong tay Hà Minh Khâm.

Thật may là cậu đã trở lại".

Phạm tướng quân vỗ vỗ vai Khánh Hoài: "Người của Đảng Hạnh có thể đánh tới bất cứ lúc nào, chuẩn bị tinh thần rồi về doanh trại đi!"
"Vâng!"
Khánh Hoài ôm tay đồng ý: "Nhưng trước khi đến quân doanh, ta phải thu xếp cho tiên sinh đã”..