Ở một nơi khác

“Thưa điện hạ, gia môn của tể tướng Vĩnh Vu Khắc sau một đêm tất cả đã bị thiêu trụi hết rồi ạ. Thần đã cho điều tra và biết được mọi thứ đều không có dấu hiệu gì là còn sống, thuộc hạ và thân chủ trong nhà đều bị giết sạch.“ Tên đại thần thấp giọng tâu bày sự việc.

“Vậy là cuối cùng hắn cũng đã ra tay…“  Tiếng nói vừa rồi không ai khác chính là Lạc Minh Hào đời vua thứ hai cai trị đất nước Lạc Thiên. Nói xong, y khẽ thở dài rồi lắc đầu buồn bã, trong lòng y rối hơn cả đống tơ nhện thế mà lại chẳng cách nào gỡ nó đi.

Suy nghĩ một lúc rồi Minh Hào cất giọng, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài trời: “Ngươi có nghĩ sẽ tới lượt ta không?”

“Thần… thần nghĩ hắn sẽ không dám, tâu bệ hạ. Người là vua anh minh trị vì đất nước lý nào hắn lại ra tay hãm hại người. Chưa kể bệ hạ và hắn…” Kẻ đó run giọng trả lời nhưng đến vế sau lại ngập ngừng không dám nói tiếp, ánh mắt sợ sệt khẽ quan sát biểu cảm của Minh Hào.

“Ngươi lui đi…”

Dường như chỉ chờ có thế tên công thần đó lập tức cúi thấp người chào rồi đi ra ngoài, e rằng nếu hắn ở lại đây lâu hơn cái đầu cũng chưa chắc còn nguyên trên cổ, khí thế thật dọa người mà!

Đợi sau khi cánh cửa khép lại, Minh Hào mới xoay người quay về chỗ ngồi, vừa lúc ấy ánh mắt vô tình nhìn thấy một chiếc hộp đặt trên bàn, Minh Hào đi lại gần và cẩn thận lấy vật đựng trong đó ra, đó là một cái trống lục lạp đồ chơi hồi nhỏ mà hồi nhỏ y rất thích chơi.

“Lốp bốp… lốp bốp…” Nhẹ đẩy tay lắc cái trống qua lại ngẫu nhiên lại phát ra âm thanh nghe rất vui tai, từ đó Minh Hạo cũng nhớ về kỷ niệm lúc y còn là tiểu đồng…

“Hoành huynh, ta rất mong huynh sẽ trở về.”

---------------------

Tại thư phòng của Lĩnh Vương

“Thưa chủ thượng, đây là toàn bộ báo cáo được gửi từ gia môn Lĩnh Tuý Hào về danh sách thu tiêu và các đối tượng giao ước làm ăn.“ Vừa nói Tinh Lâm vừa lấy trong người ra một xấp giấy đặt lên bàn.

Huyết Phong liếc mắt nhìn rồi gật đầu hài lòng: “Hảo, ngươi…”

Tuy nhiên, lời nói chưa kịp dứt thì một thân ảnh khác đã xồng xộc bay vào phòng, kẻ đó còn bản lĩnh phá tung cánh cửa thư phòng. Chẳng biết ai chứ nhưng nếu là người thường thì Huyết Phong đã cho tên đó chết thê thảm không thể siêu thoát rồi, ngược đời cái là chàng ta còn nở cười hết sức ôn nhu mới ghê. Ngoài Miêu Miêu thì ai có khả năng không sợ trời không sợ đất chứ, vì thế thuộc hạ trong Lĩnh Vương đôi lúc cũng rất ủy khuất chết đi được, phu nhân được chủ thượng bao boc đôi lúc nàng rất làm càn, bằng chứng là bây giờ bọn họ lại phải thay một cánh cửa mới, hao hụt thêm vài bạc lượng rồi đây.

“Chậm lại phu nhân a… á....“  Dịch Anh chạy theo nàng mà đừ cả người, không ngờ vóc dáng nhỏ nhắn thế kia mà  có đôi chân chạy như bay. Đến khi dí sát Miêu Miêu tới thư phòng của Huyết Phong, vừa nghe được tiếng đổ vỡ nàng mới sực tỉnh hết hồn.

“Thôi xong…”

“Huyết Phong, ta ở đây chán chết đây này, ngươi mà không cho ta ra ngoài bổn cô nương sẽ cho ngươi ăn cỗ thật đấy… “ Miêu Miêu buồn bực chạy đến chỗ Huyết Phong xả một hơi, hắn càng trưng bộ mặt  ngây ngô khiến nàng càng ấm ức trong lòng, ngày nào tháng nọ cũng bắt nàng quanh quẩn trong khuôn viên, rảnh rỗi thì đến chơi với Bạch Ưu, nhưng có bao giờ là cho nàng được có bước ra khỏi gia trang nửa bước đâu. Bởi mới nói, nỗi khổ của nữ nhân ở cổ đây chính là đây, không phải bị tư sản bóc lột tàn bạo, cũng không phải bị cướp mất quyền làm người như Chí Phèo. Mà đại họa (hoặc đối với nàng) hơn chính là mất quyền tự do.

Càng nghĩ Miêu Miêu càng ra sức bất bình, hỏi Dịch Anh thì bảo đó là quy củ lâu đời rồi, ở đây nữ nhân bắt buộc phải khuê phòng của mình và rất hạn chế việc đi lại, ăn uống gì đều có nha hoàn phục vụ. Ôi trời! Có tay có chân mà cứ như người bị liệt tứ chi vậy! Vì thế hôm nay Miêu Miêu mới bạo dạn đòi lại sự công bằng, lấy lại quyền tự do cho nữ nhân, mà đại diện chính là nàng đây.

Huyết Phong kéo nàng vào trong lòng, biết nguyên nhân khiến nương tử tức giận hắn đành xuống nước nuông chiều, Huyết Phong không muốn vi chuyện nhỏ nhặt này mà Miêu Miêu giận dỗi khiến hắn phải ngủ một mình đâu a.

“Hảo, nếu vậy chúng ta sẽ ra ngoài, vừa lòng nàng chứ?“ 

Tinh Lâm và Dịch Anh khó hiểu, trên đầu sớm hình thành mấy dấu chấm hỏi to đùng. Hai người họ quyết định ra ngoài thành thật sao?

Trong tư tưởng của Tinh Lâm: “Phu nhân quả thật lợi hại...”

Trong suy nghĩ của Dịch Anh: “Thiên hạ lại một phen bị quấy rối rồi…”

Không biết sao mà cả hai đều đồng lượt lắc đầu, bộ dạng đó càng làm Miêu Miêu thấy mắc cười: “Nè hai người đang nghĩ gì vậy?”

Bị chột dạ, Tinh Lâm và Dịch Anh cười trừ đáp: “Không có…”

Miêu Miêu làm bộ không truy xét nữa, bởi vì vấn đề họ nghĩ gì không quan trọng, điều nàng quan tâm nhất là: “Huyết Phong, vậy chúng ta đi đâu hả?”

Hắn gật đầu nói: “Sáng ngày mai chúng ta sẽ đến khách quán Lĩnh Tuý Hào của ta. Ta nghĩ nàng có thể tìm được nhiều trò chơi ở đó, dù gì chúng ta cũng nên đổi không khí một chút.“

Nghe vậy, nàng phút chốc liền cao hứng mi vào má hắn một cái yêu, tuy chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng để ý hai tai của Huyết Phong cũng ửng đỏ hết cả rồi a. Miêu Miêu được nước lấn tới, nàng nũng nịu nói: “Nhưng ta muốn bây giờ…”

Huyết Phong bị hoa che mờ mắt, bị mật ngọt làm say cả tai, hắn mỉm cười thích thú: “Hảo, tất cả đều thuận theo ý nàng…”

“Ngay... ngay bây giờ a?“ Tinh Lâm như không tin vào tai, khách quán Lĩnh Túy Hào phía Nam Bắc cách đây cũng hơn 465km, bây giờ mà chuẩn bị hành trang lập tức lên đường liệu có kịp không?

“Ngươi nghỉ ta đùa sao.“

Cái nhìn sắc bén của Huyết Phong đã củng cố cho bọn họ biết đó chính là lệnh, Tinh Lâm và Dịch Anh thoáng nhìn nhau lắc đầu rồi cúi người lui xuống, phải nhanh chóng nói cho mọi người chuẩn bị kẻo trễ giờ đi thì toi. 

Miêu Miêu cầm xem lước qua mấy tờ giấy trắng rồi đặt xuống, nàng tỏ vẻ không hài lòng: ”Ngươi bận bịu thế sau này chắc sẽ không có thời gian chơi cùng ta a…“

“Nếu nàng muốn ta sẽ chơi cùng nàng…” Hắn sao lại có thể bỏ rơi nàng được, Huyết phong  càng muốn dành thời gian bên nàng nhiều hơn nữa, chỉ sợ nàng lại bảo hắn “cái đuôi” phiền phức thì làm tâm hắn đau lắm a.

“Bất cứ lúc nào?“  Miêu Miêu khẽ giơ ngón tay móc ngoéo, đáy mắt lấp lánh nhìn hắn chấp chứa sự mong đợi.

Huyết Phong chẳng biết hắn đang cưng chiều một nữ nhân trưởng thành hay là một đồng tử đây? Tuy nghĩ thế nhưng hắn vẫn dán ngón tay mình áp sát vào tay nàng, hành động này từ lần đầu gặp nhau hắn và nàng đã làm như thế, bây giờ cũng vậy, trong lòng hắn lại dâng tả một cảm xúc ngọt ngào khó tả.

Miêu Miêu vui vẻ nhào tới ôm lấy Huyết Phong, nhân tiện nàng cũng phải ăn chút đậu hủ của tướng công chứ nhỉ, ai bảo hắn đẹp quá chi. Nàng thắm thiết một lúc rồi cũng thả người, vô tình môi nàng xúy xoát quẹt nhẹ với môi hắn, ngọn lửa nhen nhúm phút chốc dâng trào thành từng cơn nóng hừng hực. Huyết Phong nở một nụ cười tà mị, ngay lập tức hắn đưa tay cố định đầu nàng rồi nhẹ nhàng cuối xuống cưỡng lấy đôi môi nàng …

“Chủ thượng, tất cả đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ người ra luôn hay một lát nữa…“ Từ ngoài cửa nói vào, Tinh Sát hối hận tới mức muốn tự tát dễ sợ. Hắn biết rõ phu nhân có ở trong đó và hắn cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tinh Lâm vì bất đắc dĩ mới đi báo cáo chứ thật tình hắn không muốn phá “chuyện tốt” của chủ thượng đâu.

Miêu Miêu lập tức đẩy người Huyết Phong ra, nàng đứng dậy để tránh không khí gượng gạo này, ai để ý chắc thấy trên khuôn mặt nàng vẫn còn vài đốm ửng hồng thẹn thùng. Công nhận, con gái khi yêu biểu hiện gì cũng cho là động lòng, xinh đẹp hết.

Còn về phần Huyết Phong thì hắn vô cùng tiếc nuối, mới chỉ vừa mới bắt đầu vâỵ mà bị phá ngang xương rồi. Tự nhủ trong lòng sẽ đợi dịp khác ăn đậu hũ nàng nhiều hơn, phút chốc tâm tình Huyết Phong lập tức trở nên tươi tắn lạ thường. Miêu Miêu nghi ngờ hỏi: “Ngươi bị gì vậy?”

“Ân. Chúng ta cùng đi ra ngoài thôi…” Hắn vui vẻ ôm nàng đi ra cửa, đến khi tới chỗ xe ngựa Huyết Phong mới buông tay nàng ra. Hắn quay  sang nói với tổng quản một số dặn dò rồi thúc Miêu Miêu mau chóng lên xe, trước lúc đó Huyết Phong đã dành một ánh mắt hết sức “tình ý” dành cho Tinh Sát khiến mặt hắn biến sắc đến tội nghiệp, ôi tại sao người chịu trận lại là hắn?!