Hai người đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, bộ phim điện ảnh cô gái bán hoa, bộ phim nói về vận mệnh của cô gái bán hoa, nhân vật chính cùng người nhà cận mệnh trải qua vô cùng thê thảm.
Chưa chiếu được một nửa rạp chiếu phim vang lên rất nhiều tiếng nức nở, Ôn Hinh hốc mắt cũng đã ươn ướt.
132 phút điện ảnh, người xem tâm tình thập phần áp lực.

Phim kết thúc mọi người nối đuôi nhau ra về, Cố Tu Bình che trở Ôn Hinh ra khỏi phòng chiếu phim.
Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, Ôn Hinh thật dài thở phào nhẹ nhõm: "Bộ điện ảnh này diễn thật tốt."
Cố Tu Bình nhấp miệng cười: "Xác thật là một bộ điện ảnh tốt.

xem phim điện ảnh cũng không tồi, lần sau chúng ta lại tới xem đi?" Cố Tu Bình nói lời này mang theo ý thử.
Ôn Hinh ừ một tiếng.
Đã là giữa trưa, hai người đi tiệm cơm ăn cơm, trong lúc ăn cơm Cố Tu Bình đi ra ngoài một lúc, khi trở về trong tay anh cầm một thứ rồi đưa cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh đem túi mở ra: "Đây là cái gì?"
Cố Tu Bình ý bảo Ôn Hinh chính mình xem.
Trong túi là một cái khăn quàng cổ màu đỏ rực, khăn quàng cổ chất liệu mềm mại, sợi len tinh tế, vừa nhìn đã biết là chất liệu tốt nhất.
Ôn Hinh đem khăn quàng cổ nhét trở lại trong túi: "Đây là cho em?"
Cố Tu Bình gật gật đầu.
Ôn Hinh đem túi đẩy đến trong tay anh: " Cái này quá quý trọng, em không thể nhận."
Cố Tu Bình nói: "Em nhận lấy đi, chiến hữu của anh vợ của anh ấy làm ở cửa hàng này, đây là anh dùng chút quan hệ để mua không tốn bao tiền.

Hơn nữa, nếu em không nhận anh không biết phải tặng ai.

Em gái anh không thiếu, mẹ của anh thì lại không dùng được màu này."
Ôn Hinh nhìn chằm chằm khăn quàng cổ một hồi lâu, hỏi Cố Tu Bình: "Cố Tu Bình, nếu về sau em có cơ hội để vào đại học, em muốn đi anh sẽ chờ em sao?"
Vào đại học là mục tiêu đầu tiên của Ôn Hinh, mà Cố Tu Bình là ngoài ý muốn xuất hiện.
Nếu Cố Tu bình không đồng ý cô vào đại học thì cô sẽ không qua lại cùng anh nữa.
Thừa dịp thời gian còn sớm, Ôn Hinh cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng, bằng không năm sau khôi phục kỳ thi đại học cô muốn đi thi, Cố Tu Bình không đồng ý, kia lại khiến hai người tổ thương lớn.
Giống như đời trước nguyên chủ trải qua, khi đó kỳ thi đại học mở lại cô muốn đi học nhưng Lâm Kiến Chương lại sống chết không muốn, hai người giằng co thật lâu, cuối cùng vẫn là nguyên chủ thỏa hiệp.
Nguyên chủ hối hận hay không Ôn Hinh không biết, nhưng Ôn Hinh nghĩ nếu cô vì Cố Tu Bình từ bỏ cơ hội vào đại học, ngày sau cô sẽ hối hận cả đời.
Cố Tu Bình ngẩn ra một chút, không nghĩ tới Ôn Hinh sẽ hỏi cái này, chẳng lẽ cô được tiến cử đi học tại đại học Công Nông Binh?
Cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc dựa theo anh điều tra biểu hiện của ÔN Hinh ở đơn vị rất tốt, được tiến cử đi học đại học cũng không có gì lạ.
Cố Tu Bình nghiêm mặt nói: "Anh sẽ chờ.

Em nếu có thể tiếp thu nền tảng giáo dục càng cao càng tốt, anh không có tư cách ngăn cản em, hết thảy đều do em quyết định."
Đến mức, Ôn Hinh có thể bởi vì lên đại học liền không cần anh hay không anh không quan tâm, Cố Tu Bình không sợ, rốt cuộc anh thấy mình đủ ưu tú.
Ôn Hinh rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, cười đem túi khăn quàng cổ đến bên người: "Vậy đồng chí, khăn quàng cổ này em sẽ nhận."
Cố Tu Bình khóe miệng ngăn không được hướng lên trên.
Từ tiệm cơm ra, Cố Tu Bình gặp một người quen, đối mặt người quen dò hỏi Cố Tu Bình giới thiệu Ôn Hinh là đối tượng của anh, Ôn Hinh không có phản bác.
Ngày này Cố Tu Bình tươi cười trên mặt anh không có dừng.
Cơm trưa qua đi hai người liền về nhà, lúc này đây Cố Tu Bình cuối cùng không có giống lúc sáng đi vào những chỗ gồ ghề, anh tận lực đi vào những chỗ bằng phẳng.
Bởi vì từ khi lên xe Ôn Hinh thập phần chủ động cầm vào áo anh.
Ở chỗ cũ tách ra, Cố Tu Bình nói với Ôn Hinh: "Anh huấn luyện rất bận, đợi lúc không bận anh sẽ tới tìm em."
Ôn Hinh ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Hinh đi rồi, Cố Tu Bình lại chạy vội vè quân doanh.

Chờ đến nơi không có người anh vừa nhảy vừa chạy.

Tới quân doanh, chuyện đầu tiên anh làm là viết thư gửi cha mẹ ở Yến Kinh, nói cho bọn họ biết mình có đối tượng.
Cố Tu Bình viết xong lại viết cho em gái mình Cố Tu Tề một phong thư.
Rồi sau đó lại bắt đầu ở nơi đóng quân khoe khoang, thực thành công cho chính mình thành tiêu điểm của vài đề tài bàn luận.
Ôn Hinh chưa đem chuyện mình có đối tượng chính thức nói với cha mẹ, vừa mới nói ra thì cả nhà lại có tin vui.
Ôn gia lại truyền tới tin vui, Ôn đại tẩu có thai.

Hai con dâu đều có thai Ôn gia đã có đời thứ ba, Ôn Dược Quân cười đến trên mặt đều nở hoa.

Ông còn đem rượu chính mình trân quý ra cùng hai con trai uống một ly.
Trời càng ngày càng lạnh, trời đã trung tuần tháng 11 bầu trời đã bắt đầu có tuyết rơi.
Mới ban đầu chỉ có chút tuyết, rơi xuống mặt đất liền tan.

Sau nay tuyết rơi ngày càng nhiều, rơi xuống tạo thành một lớp tuyết dày.
Từ sau khi tuyết rơi, Ôn Hinh cũng không đạp xe đi làm, cô mặc áo bông quần bông thật dày, mỗi ngày cô ra khỏi nhà sớm hơn trước kia nửa giờ.

Nhà cô cách khá xa chỗ làm, buổi tối cũng có thể tan làm sớm hơn nửa giờ.
Thu đông là thời kỳ quan trọng trong việc phòng cháy rừng, phòng cháy viên cùng tuần tra viên cách hai ngày phải nộp lên một bản báo cáo, mà đội sản xuất cũng thường xuyên tổ chức tuần tra để ngừa hỏa hoạn.
Hôm nay một ngày tuyết rơi, Ôn Hinh tan tầm về nhà lượng tuyết trên mặt đất khá dày.

Ôn HInh đi ra cửa thấy Cố Tu Bình đã chờ sẵn ở công lớn cảu đơn vị.
Ôn Hinh đi đến bên người anh: "Sao anh lại tới đây?"
Trời lạnh, Cố Tu Bình một thân quân trang quân trước kia cũng biến thành một thân trang phục mùa đông mập mạp, đỉnh đầu đội mũ lông.
Cố Tu Bình chỉ chỉ xe jeep đậu ở góc đường: "Hôm nay tuyết lớn, anh không yên tâm em một mình về nhà liền tới đón em."
Ôn Hinh nghe xong lời này, trong lòng ấm áp.
Cố Tu Bình nắm lấy tay nhỏ mềm mại của Ôn Hinh, đau lòng nói: "Tại sao tay lại lạnh như vậy? Đơn vị không có máy sưởi hay sao?"
"Có máy sưởi, chỉ là không ấm lắm." Đơn vị dùng than đá, mà lãnh đạo vì muốn tiết kiệm một chút nên mỗi ngày sử dựng có định lượng, cứ như vậy có thể biết độ ấm ra sao rồi.
Cố Tu Bình càng thêm đau lòng.
Tay anh ấm áp khô ráo, chỉ chốc lát sau tay Ôn Hinh đã ấm.

Trời quá lạnh, trên đường cũng không có người hai người lôi kéo nhau lên xe.
Ngồi xuống ghế phụ, Cố Tu Bình lấy ở ghế sau ra một cái ấm nước quân dụng: "Đây nước ấm thời điểm anh ra cửa đã lấy, lâu như vậy vừa vặn có thể uống, em mau uống cho ấm người."
Ôn Hinh vặn nắp bình, nước bên trong xác thực vừa vặn để uống.

Cô uống hai ngụm, quay đầu nhìn Cố Tu Bình, môi anh có chút bông da: "Anh cũng uống chút nước đi, anh xem môi anh bong hết cả da rồi."
Cố Tu Bình đang ngồi ổn định lại nói: "Không có việc gì, anh một ngày uống rất nhiều nước nhưng mà từ nhỏ đã như vậy rồi, cứ đến mùa đông lại bị bong da."
Ôn Hinh nga một tiếng, đem bình nước ấm đóng lại, đem túi phía sau lấy ra duỗi tay tìm trong túi lấy ra một thỏi son dưỡng môi.

Son dưỡng môi này là do cô tự tay làm, dùng sáp ong và dầu hạt cải, mấy thứ này đều rất quý nên cô không làm nhiều, phụ nữ trong nhà mỗi người cũng chỉ có một hộp nhỏ.
Thời điểm Ôn Hinh làm son dưỡng môi còn bị Trương Tú Anh nói là đang phá đồ, chờ làm xong bà cảm thấy dùng tốt liền không còn nói lời này nữa.
Mà Ôn Hinh làm sao làm được cái này cô cũng không nhớ rõ, ước chừng năm đó ở trong vương phủ tiểu quận chúa ở trên hành lang làm qua đi.
Cố Tu Bình quay đầu nhìn thoáng qua, cười: "Hinh Hinh, anh hôm nay tới nhà em bái phỏng một chút đi.

Chúng ta đã xác nhận quan hệ cung đã được một tháng rồi."
Ôn Hinh nghĩ nghĩ, từ khi cô cùng Cố Tu Bình xác nhận quan hệ cũng đã được hơn một tháng, hai người mỗi tuần gửi thư hai lần, trong thư Cố Tu Bình cũng có chút hy vọng muốn cô dẫn anh đến gặp cha mẹ cô.
Ôn Hinh cảm thấy hai người mới quen nên định cự tuyệt.
Ôn Hinh ngẫm lại, cảm thấy đây cũng là thời điểm thích hợp để chính thức nói cho cha mẹ biết cô đã có đối tượng, rốt cuộc khi cô và Cố Tu Bình vừa mới xác định quan hệ anh đã thông báo cho cha mẹ mình.


Nếu cô cự tuyệt thì có chút không thích hợp, cảm thấy mình giống như người chỉ nghĩ đến vui sướng mà không chịu trách nhiệm.
"Vậy đi thôi.

Nhưng mà em nghe nói con rể lần đầu tiên đến ra mắt cha mẹ vợ dù sao cũng phải mang theo lễ vật, anh mang theo sao? Bằng không đến cung tiêu xã mua điểm tâm đi?."
Cố Tu Bình rốt cuộc được như ý nguyện, được đối tượng nhà mình cho phép đi gặp cha mẹ, vui vẻ vô cùng trên mặt lộ ra tươi cười lớn: "Trong cốp xe có, lẽ vật anh đã sớm chuẩn bị."
Lễ vật này là sau khi hai người xác nhận quan hệ anh đã chuẩn bị, hôm nay trước khi ra cửa Cố Tu Bình đã mang để trên xe.

Anh tính toán hỏi Ôn Hinh một chút, nếu cô đồng ý cho anh đi gặp cha mẹ thò lễ vật này có tác dụng, con nếu Ôn Hinh nói thời cơ chưa được bảo anh chờ một chút, thì anh lại đem mấy thứ này về.

Dù sao cũng không có tổn thất gì.
Quả nhiên, cơ hội là để dành cho những người có sự chuẩn bị.

Lễ vật này của anh không phải rất có chỗ đùng sao.

Bằng không anh hiện tại làm sao mà có thể chuẩn bị được? Cung tiêu xã lại không có đồ đủ tốt mà anh muốn mua.
Ôn Hinh thấy Cố Tu Bình cười, chính mình cũng nhịn không được cười theo.

Dọc theo đường đi, đôi mắt đào hoa của Cố Tu Bình vẫn luôn là hình trăng non.

(ý chỉ vẫn luôn cười đó ^v^)
Cố Tu Bình lái xe vào trong làng, nghe được tiếng xe mọi người ở trong nhà đều chạy ra xem, nhìn thấy là xe quân đội, trong mắt mọi người bát quái nổi lên.

Cố Tu Bình trực tiếp lái xe vào trong viện nhà Ôn Hinh.
Nghe thấy động tĩnh, mọi người trong phòng đều đi ra.
Cố Tu Bình thập phần khiêm tốn xuống xe chào hỏi, còn từ cốp xe lấy ra lễ vật lấy lòng.
Trương Tú Anh thấy anh tới, trên mặt tuy là đang tươi cười nhưng ở chỗ không thấy lại đang trừng Ôn Hinh.
Ôn Hinh chột dạ, không dám cùng Trương Tú Anh đối diện.
Người một nhà vào đông phòng, Ôn đại tẩu cấp Cố Tu Bình một ly nước ấm, mọi người tùy ý nói mấy câu, Trương Tú Anh chuẩn bị đi phòng bếp làm thêm đồ ăn.

Rốt cuộc người tới là khách.
Vừa ra đến cửa Trương Tú Anh cũng gọi Ôn Hinh ra.

Ôn đại tẩu cùng Ôn nhị tẩu cũng muốn đi phòng bếp hỗ trợ nhưng bị Trương Tú Anh đuổi trở về, bên ngoài đầy trời tuyết rơi, trong chốc lát đồ ăn làm xong thì trời cũng tối rồi, tối lửa tắt đèn nhưng cũng không đến mức đi đường bị ngã.
Tâm Ôn Hinh có chút hoảng.
Tới phòng bếp, Trương Tú Anh đóng cửa lại duỗi tay liền véo tai Ôn Hinh, bà không nỡ dùng sức, liền chỉ cầm nhẹ vào: "Cái đứa chết tiệt này, sao lại không nghe lời? Mẹ không phải đã nói với con Cố đồng chí này không được rồi sao? Nhà xa như vậy, trong nhà lại tốt con gả qua là đi chịu ủy khuất.

Con đứa ngốc này, như thế nào không nghe lời."
Trương Tú Anh sầu thật sự.
Ôn Hinh ai da ai da làm bộ kêu to, Trương Tú Anh còn tưởng rằng chính mình làm đau con gái, vội vàng buông ra tay.
Ôn Hinh nhân cơ hội ôm lấy cánh tay Trương Tú Anh: "Mẹ, những điều đó không phải vấn đề.

mẹ xem anh ấy còn đang tham gia quân ngũ ở chỗ của chúng ta hay sao, về sau nếu có điều chuyển thì cùng lắm chỉ lên tỉnh thôi, nhà chúng ta lên tỉnh mất khoảng 4 tiếng đi đường, buổi sáng ngồi xe buổi chiều là có thể tới nơi rồi.


Hơn nữa hai bọn con xác nhận quan hệ anh ấy cũng đã nói với gia đình rồi.

Hôm nay những lễ vật đó có một phần là do cha mẹ anh ấy chuẩn bị.

Anh ấy cũng cùng con nói rồi, nếu thật sự hai bọn con kết hôn thì sẽ làm tiệc rượu ở bên này, cha mẹ anh ấy muốn đến đây."
Lời nói của Ôn Hinh cũng không an ủi được bao nhiêu tam trạng của Trương Tú Anh.

Nhưng người cũng đã ngồi trong nhà chỉ có thể chậm rãi nói, còn có thể đem gậy gộc đuổi người ta đi hay sao?"
Trương Tú Anh bảo Ôn Hinh đi lấy chút nấm thả vào trong nước ấm, lại đem thịt gà khô treo trên xà nhà xuống chặt thành từng miếng.
Thịt gà khô hầm nấm hương vị cũng không tồi đâu.

Trên bàn Trương Tú Anh lại đem củ cải cắt nhỏ ngâm cùng chút đường và giấm.

Ôn đại tẩu đang thời kỳ nôn nghén chiều nay còn muốn ăn của cải đường giấm.
Đồ ăn trên bàn đều là chút cơm nhà, thức ăn chay chiếm đa số chỉ có thịt gà hầm nấm là đồ mặn, nếu không phải có khách tới thịt gà khô này là muốn lưu để ăn tết.
Khi mẹ con Trương Tú Anh bận việc ở phòng bếp, Cố Tu Bình cùng người Ôn gia nói chuyện vô cùng vui vẻ, trong lúc nói chuyện phiếm anh không dấu vết mà đem tình hình nhà mình tiết lộ cho Ôn gia, còn nghe được sự tình của Ôn gia.
Ôn Dược Quân càng nhìn Cố Tu Bình càng cảm thấy hài lòng, lại lấy ra rượu trắng mình trân quý.
Cố Tu Bình bồi uống hai ly, bình rượu trắng kia của Ôn Dược Quân cũng đã vơi xuống phân nửa.
Chờ cả gia đình ăn cơm xong bên ngoài trời cũng đã đen, lúc này bên ngoài truyền tới động tĩnh, Trương Tú Anh gân cổ lên hỏi: "Ai tới?"
Một nhà bốn người Lưu Quế Hương tới trong viện, bà ta gân cổ lên đáp: "Đại tẩu là ta, em tới nhà chị xem."
Xe jeep ngừng ở trong viện, Ôn Bảo Căn vừa vào cửa liền chạy vội qua, cửa xe khóa hắn vào không được liền ở trên mặt xe leo qua leo lại.

Ôn nhị thúc vui tươi hớn hở nhìn hắn, Ôn Phán Đệ ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính phòng.
Trương Tú Anh nghe được tiếng của Lưu Quế Hương, sắc mặt trầm xuống.

Lại nói thật buồn cười, bà cùng Lưu Quế Hương làm chị em dâu hai ba mươi năm nay, người em dâu này chỉ khi muốn nhờ bà cái gì đó mới gọi bà một tiếng tẩu tử, thời điểm không có việc gì hai người gặp nhau Lưu Quế Hương còn lười cho bà một ánh mắt.
Lúc này đã trễ thế này một nhà mấy người đó lại đến đây thật sự là tới thăm thôi sao? Trương Tú Anh không tin.

Tám phần là nhà họ nghe thấy tin con gái mình được xe quân đưa về nên tới xem, đến xem có thể chiếm được tiện nghi gì hay không.
Trương Tú Anh cũng mặc kệ Cố Tu Bình có ở đây không: "Trong chốc lát em trai của ông nếu có nói yêu cầu, ông dám đáp ứng xem nếu ông đáp ứng vậy ông liền qua nhà em trai ông ở đi."
Ôn Dược Quân thanh thanh giọng nói, không nói chuyện.
Bên kia Lưu Quế Hương đã cùng chồng và con gái tiến vào, mà đứa con trai thì vẫn ở bên ngoài bò trên chiếc xe.
Ôn Hinh từ cửa sổ thấy, nhíu nhíu mày.

Giật nhẹ tay áo Ôn nhị: "Nhị ca đi ra ngoài nhìn xem."
Ôn nhị ca thấy Ôn Bảo Căn không có vào nhà liền đứng lên đi ra cửa, chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng Ôn Bảo Căn rống giận, đây là đứa con trai bảo bối của Ôn nhị thúc, ông ta nghe thấy động tĩnh liền ngồi không yên muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Lưu Quế Hương kéo lấy cánh tay.
"Ông đi làm gì? Bọn chúng anh em họ đã lâu không gặp để cho bọn chúng nói chuyện thân thiết chút, ông là chú đừng ra ngoài quấy rối chúng nó." Nói với cồng xong Lưu Quế Hương lại nhìn về phía Cố Tu Bình: "Đây là đối tượng của Hinh Hinh nhà ta đúng không? Tên gọi là gì? Nhà ở nơi nào, tham gia quân ngũ ở đâu?"
Cố Tu Bình biết nhà Ôn Hinh cùng một nhà Lưu Quế Hương quan hệ không tốt liền không nghĩ trả lời.
Trương Tú Anh cũng không nghĩ Lưu Quế Hương là định tơi ghê tởm con gái nhà mình, phi một tiếng: "Lưu Quế Hương mau đem miệng đóng lại đi, Hinh Hinh nhà tôi cùng cô có quan hệ gì.

Khi còn nhỏ gặp cô đang ăn, nghĩ muốn co cho con bé một cái ai ngờ cô lại muốn con bé học tiếng chó kêu, không học thì không cho ăn.

Cô đừng có tới nơi này mà làm bộ thân thiết, chúng ta không quen biết thân thiết đến mức đó đâu."
Lưu Quế Hương trên mặt giả vờ hiền lành biến mất hầu như không còn, bà ta trầm khuôn mặt nhìn về phía Cố Tu Bình, Cố Tu Bình đang nói nhỏ cùng Ôn Hinh phảng phất như không chú ý tới động tĩnh bên này.
Nhìn gương mặt kia của Cố Tu Bình, lại xem khí khái toàn thân của anh, Lưu Quế Hương cảm thấy hít thở không thông, một cỗ bực mình trào dâng.

Đều là chị em một nhà, như thế nào cái con bé Ôn Hinh chết tiệt kia quen đối tượng người trước đã tốt người sau lại càng tốt hơn.

Mà Phán Đệ nhà bà lớn lên không kém Ôn Hinh, hơn nữa con gái bà biết làm việc hơn, như thế nào lại không tìm được đối tượng tốt như vậy?
Mụ già Trương Tú Anh này cũng thật sự không hiểu sự tình, người ta nhà trai mới lần đầu tới ra mắt, bà ta lại tỏ thái độ đối với anh em ruột trong nhà cũng không sợ người ta coi thường đi.
Lưu Quế Hương cảm thấy chính mình cũng không cần thiết hạ thấp chính mình nữa, dù sao Ôn Hinh cùng đối tượng tham gia quân ngũ này sẽ không được lâu dài, thực nhanh sẽ chia tay đến lúc đó xem Trương Tú Anh còn thần khí cái gì nữa.
Bên ngoài Ôn Bảo Căn còn đang ở cùng Ôn nhị ca, Lưu Quế Hương sợ con trai nhà mình bị hại, uốn éo cái eo rồi đi ra ngoài.

Ôn nhị thúc nhiều năm nay luôn nghi kị Ôn Dược Quân vì thế đối với người đại ca này ông ta có rất nhiều bất mãn.


Trừ phi là có việc cầu Ôn Dược Quân nếu không hai người chạm mặt cũng không có lấy một lời chào.
Lưu Quế Hương vừa đi ông ta cũng không ở lại nơi này làm gì.

Cha mẹ đều đi rồi Ôn Phán Đệ cũng không có khả năng lưu lại, trước khi đi cô ta thật sâu nhìn thoáng qua Cố Tu Bình, đôi mắt thâm trầm đến kinh người.
Ôn Hinh đã nhận ra liền liếc cô ta một cái, Ôn Phán Đệ nhìn Ôn Hinh hơi mỉm cười sau đó cũng ra cửa.
Ôn Hinh thu hồi ánh mắt, cô bỗng nhiên nhớ tới.

Một đời kia khi La Mãn Trân không có trọng sinh, Ôn Phán Đệ sống cũng không tốt, cô ta gả cho một người hay đánh vợ, còn khiến cho đứa bé trong bụng cô ta bị sảy hết lần này đến lần khác.
Có một năm Ôn Hinh cùng Lâm Kiến Chương về nhà thăm người thân, Ôn Phán Đệ thừa dịp thời điểm không có ai ngăn cản Lâm Kiến Chương, nói rất nhiều chuyện với hắn.

Lâm Kiến Chương tuổi càng cao lại càng ngày càng thành công, tính tình cũng ngày càng lớn.

Ôn Phán Đệ nói lung tung một hồi lại khiến cho nguyên chủ cùng hắn cãi nhau vài ngày.
Có thể nói, một đời kia của nguyên chủ trừ bỏ nhìn bề ngoài ngăn nắp hạnh phúc, nhưng bên trong lại trôi qua khiến người ta vô cùng mệt mỏi.
Đây cũng là lý do mà sau khi cô trở thành nguyên chủ cũng không chấp nhất muốn ở bên Lâm Kiến Chương.

Mà cô hiện tại cũng không xác định Cố Tu Bình có hay không sau khi sống cùng nhau lại biến thành bộ dáng của Lâm Kiến Chương.

Bất quá cô cũng không quá để ý, cô cũng không phải nguyên chủ, nếu thật sự tới bước kia vậy cô khẳng định sẽ rời đi trước.
Đều là lần đầu tiên làm người, sao tôi lại phải nhân nhượng anh?
Mà Ôn Phán Đệ có gây rối chuyện tình cảm của Ôn Hinh hay không cô cũng không để bụng, nếu là thực sự cô ta muốn gây rối thì coi như đây là một chút khảo nghiệm dành cho Cố Tu Bình, nếu Cố Tu Bình giống như Lâm Kiến Chương bụng dạ hẹp hòi, vậy thì ổn rồi cô có thể sớm biết mà tránh.
Một nhà Lưu Quế Hương đi rồi, Trương Tú Anh cũng không muốn giải thích cho Cố Tu Bình, dọn bát đũa đi phòng bếp.

Nhưng thật ra Ôn Dược Quân cùng Ôn đại ca đã nói đơn giản một chút tình hình ân oán giữa nhà mình với nhà Lưu Quế Hương, Cố Tu Bình cũng rất biết ý tỏ vẻ nhà mình cũng có một ít thân thích như vậy.
Chậm trễ như vậy trời cũng đã tối, tuyết lại rơi nếu lúc này lái xe khẳng định không an toàn.

Trương Tú Anh ở phòng bếp rửa sạch bát đũa, sau đó ra cửa: "Cố Tu Bình đúng không? Lúc này trời đang có tuyết rơi lái xe cũng không an toàn, bằng không buổi tối cũng đừng đi vội, ta đem tây sương phòng dọn dẹp một chút, đốt chút củi làm ấm giường đất, đêm nay cậu ở lại đây đi?"
Cố Tu Bình đương nhiên là cầu còn không được, anh vội vàng nói: "Cảm ơn thím, cảm ơn thím, mới vừa rồi con còn sầu vì thời tiết này đây."
Trương Tú Anh ừ một tiếng, kêu Ôn Hinh đi thu thập phòng ở, Ôn đại ca đi đốt củi cho giường đất.

Chính mình lưu lại trong phòng cùng Cố Tu Bình nói chuyện.
Trương Tú Anh hỏi anh các vấn đề vô cùng sắc bén, Cố Tu Bình cung biết bà không quá vừa lòng với mình vì thế nâng cao tình thần lên 1000% để ứng phó.
Thông qua lần giao lưu này Trương Tú Anh đối với Cố Tu Bình cơ bản hài lòng, bà cảm thấy tiếu tử này những mặt khác không được nhưng thật ra là một người thành thật, kiên định, là một người dễ sống cùng.
Cố Tu Bình lén lút thở ra một hơi.
Phòng cho khách ở bên cạnh phòng Ôn Hinh, hơn 8h không có việc gì mọi người liền lần lượt đi ngủ.
Trên giường đất vô cùng ấm áp, đệm được trải trên giường của anh thường ngày trong nhà đều luyến tiếc dùng, mềm mại, so với chiếc giường cứng ở ký túc xá thì tốt hơn rất nhiều
Trước khi lên giường Cố Tu Bình còn nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả vừa nằm lên giường một lúc thì đã ngủ mất.

Ngày hôm sau anh bị âm thanh nói chuyện bên ngoài đánh thức.
Đứng dậy mặc thật tốt quần áo Cố Tu Bình đi ra khỏi cửa.

Ôn Hinh đang ngồi xổm bên cạnh lu nước đánh răng, miệng cô đầy bọt kem đánh răng, nói chuyện đều không rõ chỉ có thể chỉ vào cửa sổ kêu anh đi xem.
Cố Tu Bình đi đến chỗ Ôn Hinh chỉ thấy nơi đó có một bàn trải đánh răng.
Trước kia khi Ôn Hinh chưa tới trừ bỏ nguyên chủ trong nhà không ai có khái niệm đánh răng, sau khi Ôn Hinh tới cô mua cho mỗi người trong nhà một bàn chải đánh răng, còn nói với người trong nhà đánh răng có rất nhiều chỗ tốt, hiện tại mọi người trong nhà đều dưỡng thành thói quen đánh răng.

Một ngày không đánh đều cảm thấy khó chịu.
Lúc mua cô mua thừa một cái không ai dùng, vừa đúng lúc cấp Cố Tu Bình.
Cố Tu Bình cầm bàn chải đánh răng đi đến chỗ Ôn Hinh, cô vừa mới đánh răng xong thuận tay đem cốc của mình cho anh dùng: "Hôm nay trời quá lạnh, anh nhanh đánh răng, đánh xong rồi thì đem ly nước để trên của sổ kia.

Em vào nhà trước đây, trời lạnh muốn chết."
Ôn Hinh chạy chậm về phòng, Cố Tu Bình ngồi xổm trên mặt đất, cầm ly nước của Ôn Hinh đỏ mặt, trong chốc lát lại muốn vào phòng của cô, ai da này cũng làm người ta ngại ngùng quá đi thôi..