Editor: Tieen

Tô Mộc không biết Phác Tiêu trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ nhiều như vậy, cô đứng ở cổng, mở miệng: "Ngay từ đầu."

Phác Tiêu sửng sốt, có chút không phản ứng kịp ý tứ của Tô Mộc, chờ sau khi hắn hiểu được, liền cười nói: "Phải không?"

Trong sự im lặng.

Tô Mộc nhìn máy tính bảng trên tay đột nhiên sáng lên, xoay người đi vào nhà.

"Bạch Cập, nếu chúng ta không phải quan hệ kẻ địch, cô và tôi sẽ trở thành bạn bè sao?" Phác Tiêu trong lúc xúc động, liền thốt ra một câu, mong chờ Tô Mộc trả lời.

Tô Mộc xoay đầu nhìn lại: "Sẽ không."

Cùng hắn trở thành bạn bè, đối với cô không có bất kỳ lợi ích gì.

Cửu Thiên Tuế sôi nổi:【 Ký chủ, nếu có tích phân thì sao? 】

Trong mắt Tô Mộc có chút rối rắm, sau đó trả lời: "Nếu có tích phân ta sẽ suy xét lại."

Cửu Thiên Tuế:【 Cho nên kế tiếp ký chủ muốn đối phó Phác Tiêu như thế nào? 】

Tận dụng mọi thứ Cửu Thiên Tuế lời nói vô cùng khách sáo.

Đề tài này, muốn tiếp tục vô cùng khó khăn.

"Ừm?"

Với một từ này, Cửu Thiên Tuế đã nhìn thấu ý tứ trong đó, từ từ mở miệng:【 Ký chủ, chúng ta không giao dịch. 】

Chỉ cần nó nhẫn nại, nó sẽ biết được.

Đúng!

Nhưng mà, con mẹ nó... Nó vẫn không áp chế được lòng hiếu kỳ của mình giống như Hồng Hoang chi lực (*).

(*) Hồng Hoang chi lực: Hồng Hoang (洪荒) là theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai. Hiểu theo ý câu này là sức mạnh nguyên bản khó mà khống chế được.

Cuối cùng, Cửu Thiên Tuế vẫn phải đem lòng hiếu kỳ giấu đi như thai chết trong bụng.

Phác Tiêu đứng trước cổng Bạch gia, nhìn chăm chú, mọi loại cảm xúc trong đáy mắt cuồn cuộn chạy qua, hút vài điếu thuốc, cuối cùng thở dài một hơi, lái xe rời đi.

-

Phác Tiêu trở lại Phác gia, cha mẹ Phác còn ngồi ở phòng khách, sắc mặt nghiêm túc.

"Tiêu Nhi, con đã trở về." Mẹ Phác vui vẻ nói.

Cha Phác ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

"Đem con nhỏ kia đuổi khỏi đây đi!"

"Cha..."

Phác Tiêu còn chưa kịp nói chuyện, mẹ Phác liền mở miệng ngắt lời: "Con trai à, đàn ông khó tránh khỏi phạm sai lầm, biết sai liền sửa tốt, Tuyết Nhi vẫn yêu con, chỉ cần con dỗ dành một chút, Tuyết Nhi tuyệt đối sẽ tha thứ cho con."

Mẹ Phác kiên quyết không muốn buông tha cái chỗ dựa Đường gia này.

"Tiêu Nhi, tình huống hiện giờ con nên sáng suốt, nếu đắc tội Đường gia ở Đế Đô này một bước liền khó đi."

"Cha, con đã biết."

"Biết rồi còn không mau đi xử lý!" Cha Phác tức giận.

Đứa con trai vẫn luôn làm ông tự hào, thế nhưng phạm phải sai lầm lớn như vậy, ông thực sự đau lòng!

Phác Tiêu nhìn ánh mắt cha Phác có chút không thể tin tưởng, hắn vẫn luôn coi ông là tấm gương nôi theo, tự hỏi chính mình sao ông lại biến thành người như thế.

"Cha, hiện giờ bất luận con làm thế nào, con cùng Đường Tuyết đều không thể bên nhau, Phác gia chúng ta nếu cứ mạnh mẽ dính lấy Đường gia, như vậy mới thật sự đắc tội Đường gia."

"Bang –––" Cha Phác gõ mạnh cây gậy đầu rồng trong tay lên bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Mẹ Phác bị dọa run lên, Bạch Mạn Tinh trốn ở trên lầu nghe lén tim cũng đập lỡ một nhịp.

Nhìn ba người Phác gia đang cãi nhau phía dưới, Bạch Mạn Tinh biết, dù hiện giờ Phác Tiêu có kiên trì, cũng ngăn cản không ngăn được sự công kích của cha mẹ Phác, cô sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi Phác gia.

Không được!

Tuyệt đối không được!

Nếu cô rời khỏi Phác gia, về sau muốn vào là không có khả năng, lại còn không biết Bạch Cập bên kia muốn đối phó cô như thế nào, mấy ngày nay có Phác Tiêu làm chỗ dựa, cho nên Bạch Cập không dám làm gì cô, nhưng một khi rời đi...

Cô biết, bản thân tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Bạch Mạn Tinh cắn chặt răng, đứng dậy từ trên lầu lao xuống chỗ mấy người, mở miệng: "Tôi có thể lấy được thông tin tuyệt mật của Bạch gia, có thể giúp các người thâu tóm Bạch gia!"

"Hừ, dù sao cũng là người nhà họ Bạch, thật sự có thể phản bội Bạch gia sao?" Mẹ Phác hừ lạnh.

_______________

< Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com của tieen2804. Mọi nơi khác đều là lấy cắp. >